Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại lục thú nhân bao phủ toàn cây cối, vô cùng rộng lớn với nhiều địa hình hiểm trở, nguy hiểm. Nơi này khác hoàn toàn với rừng Amazon của trái đất. Do đặc thù về khí hậu mà sinh vật ở đây cũng có sự biến đổi, tiến hoá nhất định để thích nghi với môi trường.

Nhiều loài vật tuy chủ yếu ăn cỏ nhưng lại mang ngoại hình to lớn, có gai hoặc vảy, thậm chí khạc ra lửa hoặc độc để tự vệ khi gặp nguy hiểm. Chưa kể những loài ăn thịt càng đáng sợ hơn gấp bội lần. Con Mang Thú ở thác nước rất khủng khiếp, song, so với nhiều loại quái vật thì nó chẳng là gì. Trong đó, thống trị chuỗi thức ăn của mọi sinh vật trên đại lục là Phi Long Thú, có khả năng huỷ diệt một vùng đất. Điều may mắn là do huyết mạch quá mạnh mẽ nên khó kết hợp ra đời sau, số lượng của chúng dần suy giảm, Phi Long Thú đã trở thành truyền thuyết của đại lục thú nhân. Ai mà biết liệu ngoài kia vẫn còn sót lại một vài con ?

Những loài mãnh thú hoang dại ngày đêm trực chờ săn mồi chỉ là một phần. Rừng rậm còn là nơi cư ngụ của hàng vạn loài thực vật ăn thịt và mang độc tố chết người, những con côn trùng to bằng một phần ba thân người. Đáng sợ hơn, chúng thường đi theo đàn và có thể rỉa sạch một con dã thú trong tích tắc chỉ để lại bộ xương.

Tưởng chừng cái nơi địa ngục này sẽ không còn chỗ cho con người sinh sống thì con người cũng không chịu thua mẹ thiên nhiên. Không ai biết từ bao giờ đại lục xuất hiện loại sinh vật kết hợp giữa con người và dã thú.

Thú nhân, được thần ưu ái một cơ thể cao lớn khoẻ mạnh, có thể tự do chuyển hoá thành ba hình thái : thú hình - lai thú - con người. Chính vì mang trong mình gien của loài dã thú, những người này thường khá hiếu chiến, lạnh lùng xuống tay với bất kỳ con mồi nào.

Khi ấy, giống cái được sinh ra để cảm hoá những trái tim giết chóc tàn bạo của thú nhân, thực hiện vai trò sinh sản đời sau. Giống cái có năng lực mang thai, nhìn bên ngoài không khác thú nhân, không thể biến thành hình thú, thấp hơn và yếu ớt hơn. Vì vậy, giống cái khi sinh ra rất khó nuôi, dễ chết nên số lượng tương đối ít, tuổi thọ cũng rút ngắn hơn so với thú nhân.

Tuổi thọ trung bình của thú nhân là 150, với giống cái là 120-140. Chưa kể đến nguy cơ dã thú, bệnh tật có thể cuốn phăng một sinh mạng trở về với vòng tay của thần thú. Có thú nhân và giống cái, tức là có gia đình, từ gia đình phát triển thành cộng đồng. Có cộng đồng, xã hội tất sẽ có mâu thuẫn. Nhiều thú nhân ăn thịt khó chịu với sự yếu đuối của thú nhân ăn quả, người này thì run sợ trước uy áp của người kia, giống cái thường bị bắt đi đưa qua đưa lại giữa nhiều thú nhân. Chính vì vậy, trên đại lục đã có sự phân chia về địa bàn, những bộ lạc được lập lên, các thú nhân có chung tập tính, đặc điểm thì sống cùng nhau ở từng nơi khác nhau.

Thú nhân thuộc điểu tộc thì cư trú trên vách đá, thú nhân thuộc thú tộc thì ở thảo nguyên, thuộc thổ tộc ở trong những khe đá, ... và một số bộ tộc nhỏ lẻ khác. Ngoài ra còn có sự xuất hiện của thú nhân ở ngoài đại dương, tuy nhiên rất ít người được trông thấy cũng như ít người được nhìn thấy biển bởi sự cách trở của địa hình đại lục.

Ngay cả khi có được sức mạnh và địa bàn thì những cuộc chiến vẫn thường diễn ra do sự thiếu thốn về giống cái, sự cạn kiệt con mồi trong khu vực. Một lí do khác nữa là thú triều, xảy ra sau kỳ tuyết rơi.

Vào giai đoạn đó, dã thú sẽ đặc biệt hung dữ, dễ kích động do trải qua một khoảng thời gian chịu đói vì ngủ đông. Việc thiếu thức ăn thôi thúc chúng tụ lại tấn công bộ lạc và bộ lạc - vừa trải qua một kỳ tuyết rơi lạnh lẽo, sẽ lọt vào tình huống thương vong nặng nề. Rất nhiều thú nhân và giống cái thiệt mạng dưới móng vuốt nhuốm máu của lũ dã thú.

Cha mẹ của Barou đã mất vì lí do như vậy. Vào thời điểm hắn chỉ mới học đi săn, hắn đã tận mắt chứng kiến sự ra đi của cha mẹ. Con dã thú lọt vào căn nhà ọp ẹp của hắn, cướp đi sinh mạng của người mẹ giống cái đang tìm cách giấu hắn dưới lớp da thú trong góc nhà. Barou nấp trong đó, thấy mẹ hắn hét lên rồi bị xé nát bằng móng vuốt của con vật, cha hắn đang bị thương nặng chạy về từ cổng bộ lạc để giải cứu hai mẹ con khi hay tin có dã thú vào được. Người cha thú nhân gào lên một tiếng đầy bi thương rồi lao về phía con vật. Cuối cùng, ông cũng ra đi sau khi đoạt được mạng nó, không kịp nhìn đứa con tội nghiệp.

Sau sự việc đó, hắn trở nên cứng rắn, điên cuồng tập luyện, học cách săn thú, xây nhà thông qua sự giúp đỡ của tộc trưởng và một số bạn bè của cha mẹ. Hắn tự nhủ sẽ không như người cha, mất mạng vì quá yếu. Hắn sẽ không để con thú nào lấy mạng mình, bảo vệ bản thân và giống cái của hắn.

Không biết từ lúc nào, hắn đã vô thức coi giống cái cứu được là của mình. Nghĩ đến việc hai người kết đôi, giống cái sẽ mỉm cười chào đón hắn từ cổng bộ lạc sau một ngày đi săn vất vả, một tay hắn cầm con mồi, tay còn lại bế lên giống cái rồi hai người cùng nhau trở về ngôi nhà đá. Trái tim Barou không khỏi đập mạnh khi tưởng tượng ra viễn cảnh đấy. Hoá ra đây là thứ mà lũ thú nhân kia hay kể bằng giọng điệu mê mẩn ư ? Barou thực sự không muốn thừa nhận hắn đang trở nên giống tụi nó, yếu mềm vì tình cảm.

Nhưng người đâu chỉ thuộc về mình hắn. Mỗi giống cái đều có thể kết đôi với nhiều thú nhân, đấy là quy định của bộ lạc. Barou cũng không chắc giống cái này có thể sống sót được qua kỳ tuyết rơi sắp tới không, đến cả miếng thịt còn không gặm được. "Dù sao mai cũng trở về bộ lạc rồi, tính sau đi." Hắn dần chìm vào giấc ngủ, tinh thần vẫn giương lên cảnh giác với những tiếng động từ bên ngoài. Cách đó là giống cái đang say ngủ sau khi được ăn no.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro