1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi Yoichi...

Thứ còn đọng lại trong ký ức của em chỉ còn mỗi cái tên ấy, chắc hẳn nó là tên của em...? Isagi Yoichi... là tên của em.

Không biết đã trải qua bao lâu, đã bao năm trôi qua.

Yoichi vẫn luôn ở đây, em vẫn luôn ở nơi này không thể rời đi đâu xa mà chỉ có thể vô tri vô giác lẩn quẩn xung quanh.

Mãi cho đến một ngày, tòa nhà cũ nát bị phá vỡ, san bằng và xây lại thành những khu nhà với hình thù khá đặc biệt.

Yoichi vẫn không thể rời đi.

...

Nơi này đã đông đúc và ồn ào hơn.

Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng Yoichi thấy nhiều người như vậy.

Hơn trăm thiếu niên tụ tập lại đây và cùng nhau tranh đấu thi thố về thứ gì đó.

Yoichi luôn ngây ngốc ngồi bên ngoài nhìn bọn họ hăng máu chạy nhảy trên sân được lợp một tầng cỏ, em nhìn bọn họ cùng nhau tranh một quả cầu đá qua đá lại cho nhau.

Đó là thứ gì? Yoichi không biết đấy là trò chơi gì nhưng trông có vẻ rất vui.

Người đàn ông với vóc dáng cao gầy, thần sắc tiều tụy khi hốc mắt hơi trũng xuống và chồng lên thêm đó quầng thâm đen dày dưới mắt. Kiểu tóc úp tô của gã làm cho em trông nó cứ buồn cười như nào ấy, thế nên Yoichi đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Cười thành tiếng rồi Yoichi lại hoảng sợ đưa tay bịt chặt lấy miệng lại vì sợ người khác nghe thấy.

Em hiện giờ chẳng khác nào là kẻ lén lút ở nhờ nhà người khác đâu chứ, nếu họ phát hiện thì toi mất.

Làm xong hành động che miệng, Yoichi lại nhận ra bản thân thật ngu ngốc làm sao.

Cuối cùng, trước tiếng nói cùng hình ảnh của người đàn ông đang được phát ra từ cái hình hộp được dính trên tường Yoichi lẳng lặng rời đi.

...

Ngày ngày Yoichi đều lang thang khắp dãy hành lang và các khu của tòa nhà.

Ở đây được một thời gian, em biết nơi này được gọi với một cái tên là 'Blue Lock'. Cái tên nghe thật mới mẻ.

Dần dần ở cùng mấy thiếu niên của Blue Lock càng lâu, Yoichi cũng dần có nhận thức về thời gian.

Hiện tại đang là năm 202x, nghe nó thật 'xa vời' làm sao nhỉ...? Ờm, không biết nói sao nhưng nó chỉ là cảm giác của em về thời gian mà thôi.

Mỗi ngày đều cùng mọi người sinh hoạt như thể là bạn cùng nhà, Yoichi đã 'quen biết' được thêm rất nhiều người.

Lại thêm một khoảng thời gian qua đi, người ở Blue Lock ngày càng thưa thớt dần, giờ chỉ còn sót lại mấy gương mặt khá nổi bật và được người đàn ông kia đánh giá cao trụ lại.

Hằng ngày đều lượn lờ nhìn từng nhóm cùng nhau tranh thứ gọi là 'quả bóng' mà Yoichi tò mò không thôi.

Em muốn biết khi được chạm thứ đó sẽ có cảm giác gì và lúc đưa 'quả bóng' vào cái khung sắt cùng chiếc lưới lớn kia sẽ như nào. Bởi vì trông bọn họ mỗi khi đưa được 'bóng' vào trong lưới đều rất hào hứng mà nhảy cẩn lên ăn mừng nên em rất hiếu kì.

...

Em đã biết tên của người đàn ông kia, gã được gọi là Ego, Ego Jinpachi.

Yoichi sau bao ngày dạo chơi ở trong tòa nhà, em đã có thể tự tin vỗ ngực nói rằng bản thân gần như biết rõ mọi ngóc ngách của nơi này. Thậm chí chỗ sinh hoạt của Jinpachi em cũng biết.

Hmm... lẽ ra nên gọi họ của gã là Ego thì mới lịch sự nhỉ? Nhưng em lại muốn gọi tên gã là Jinpachi hơn, như thế nghe nó rất gần gũi, em rất thích.

Em nhỏ lại đến phòng của Jinpachi 'dạo chơi'.

Hôm nay gã lại ăn cái thứ gọi là 'mì hộp', cô gái tên Anri lại bắt gặp và mắng gã rồi. Yoichi ngồi trên bàn trước mặt gã mà thích thú cười nhạo gã lớn xác còn bị mắng.

Như mọi khi, Anri chỉ đến giao nộp đồ đạc cho Jinpachi rồi giúp gã dọn dẹp những túi lớn túi nhỏ mì hộp đã ăn mang vứt.

Chờ người kia đi, lúc này cả căn phòng chỉ còn mỗi em và gã.

Yoichi lượn đến gần gã trai hai mắt đen kịt đục ngầu đang nhìn chăm chăm vào mấy cái hình hộp chữ nhật chi chít phía trên, hình như nó được gọi là màn hình.

Hai mắt Jinpachi dán chặt vào mấy màn hình trên cao, còn Yoichi bám lên bên tay ghế mà nhìn gã.

Em vươn tay chọc nhẹ vào gò má gầy gò của gã, chẳng hiểu sao dường như em vừa nhìn thấy Jinpachi thoáng giật nảy nhẹ người lên thì phải.

Thoáng một hồi mong chờ dâng lên trong mắt, Yoichi nhìn gã với đôi mắt lấp lánh, ấy mà mãi một lúc lâu cũng không thấy Jinpachi có phản ứng thì em mới chán nản rời đi.

Yoichi vừa rời khỏi, Jinpachi chợt thả lỏng sống lưng căng cứng. Gã đưa tay chạm nhẹ lên nơi vừa bị đụng vào, nơi đó vẫn còn lưu lại chút lành lạnh.

"Làm sao... làm sao mà hôm nay lại..." Bàn tay gã run run liên hồi.

Đúng vậy, những ngày đầu tiên đến đây, gã đã nhận ra mình có thể nhìn thấy một thiếu niên bán trong suốt xinh đẹp trong bộ kimono hoa văn tinh xảo đã có phần cũ kỹ.

Em rất ngoan, không hề quấy phá, chọc ghẹo bất cứ ai cả.

Mỗi ngày, đều đặn đúng giờ những viên ngọc thô sinh hoạt thì em cũng sẽ hòa cùng vào mọi người rồi mô phỏng theo dáng vẻ tất bật của họ.

Những lúc các viên ngọc thô đều thi đấu và luyện tập trên sân, em đều sẽ ngoan ngoãn bó gối ngồi bên ngoài nhìn bọn họ.

Jinpachi luôn âm thầm quan sát từng động thái của thiếu niên nhỏ qua camera, gã luôn biết em hay đến tìm gã rồi ngồi đó nhìn gã một lúc lâu sau đó lại tiếp tục đi mất.

Gã cũng biết em thích gọi gã là Jinpachi, lần nào đến đây em đều ngồi đấy mà luyên thuyên đủ thứ. Thậm chí, có đôi khi em còn mắng cả gã, nói gã quá khắt khe, quá đáng ghét, nhưng mắng xong trông em lại giống không nỡ rồi lại quay sang rối rít xin lỗi gã.

Trông đáng yêu chết đi được...

Sự chú ý của gã dành cho em hình như đang ngày càng lớn dần và sự đau thắt trong lòng gã càng tăng lên tỉ lệ thuận với mức độ chú ý của gã đối với em.

Điều khiến gã đau đáu trong lòng nhất chính là gã không biết tên em.

Jinpachi gã không biết tên em là gì, không biết vì sao em lại ở đây? Cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại có thể nhìn thấy em?

...

Hôm nay em lại đến.

Em nhỏ nằm trên bàn chống cằm nhìn chòng chọc như muốn đâm thủng người gã.

Nhìn được một lúc, em mới thôi không nhìn chăm chăm vào gã nữa và bắt đầu lẩm nhẩm luyên thuyên với gã như mọi khi.

Chẳng khác mọi ngày là mấy, em vẫn đến trách gã đưa ra bài tập quá nặng cho mấy viên ngọc thô kia. Em nói gã cứ như vậy sẽ bị ghét, lại còn trách móc gã đủ điều như thể 'cô vợ nhỏ'. Mỗi một câu em nói đều gọi tên gã, mỗi một lần em gọi 'Jinpachi' đều làm tim của gã co thắt dữ dội.

Xin em, xin em đừng dùng giọng nói dịu ngọt cùng tha thiết như vậy mỗi khi gọi tên gã... nếu không gã sẽ yêu em mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro