#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Anmie (me)

Lưu ý:
Đọc kĩ nội dung truyện tránh bị nhầm lẫn.

______________________________________

Cửa đóng "cạch" một tiếng. Âm thanh giày cao gót vang lên chát chúa trên nền đá hoa, Isagi có thể nghe thấy tiến bước chân tiến từ phía cửa đến hành lang.

Cô Ruri đã về.

Đang ngồi trước laptop trong phòng riêng trên tầng hai, Isagi gập màn hình lại rồi đứng lên. Cô đi xuống tầng, Ruri đang ở trong bếp cầm bình nước uống ừng ực.

"A, Yoichi đấy à. Cô về rồi đây."

Ruri vừa lâu khóe miệng vừa mỉm cười.

Khuôn mặt cô ta hơi đỏ, hơi thở phảng phất mùi nhòn ngọt đặc trưng của rượu. Ruri đặt cái bình lên bàn rồi đi ra ngoài phòng khách, cô ta ngã nhào xuống ghế sofa. Cái váy ngắn đỏ rực kéo lên làm lộ ra cả cặp đùi.

Phòng kiểu Nhật bên cạnh phòng khách là nơi đặt bàn thờ, Isagi liếc mắt qua đó. Không biết người bố mỉm cười trong tấm ảnh trên bàn thờ kia đang nghĩ gì.

Vẫn chưa đến 5 giờ chiều. Vì là mùa hè nên hiện tại bên ngoài trời vẫn sáng. Giờ này mà cô ta đã về nhà với bộ dạng say khướt như vậy.

" Không sao. Cô đã nhờ người lái xe về..." Ruri nói với Isagi đang đứng đằng xa, " Cô có mang đồ ăn về đây, hay đúng giờ ăn tối."

"Cháu không ăn đâu. Bây giờ cháu đi ra ngoài một chút... đi với bạn."

"Thế à..."

"Chắc cháu sẽ ngủ nhà bạn luôn."

"À, cháu đang nghỉ hè mà nhỉ."

Ôm cái gối bông mềm mại trong lòng, Ruri nói với giọng điệu có chút ngờ vực. Nếu cô ta nhìn về phía Isagi, chắc cô ta sẽ nhận ra thực chất cô chẳng có bạn bè nào ở đây cả.

"Nhưng mà... cháu không có tiền."

Dù Ruri anh say xỉn nhưng việc cô ta trở về vào giờ này đúng là may mắn với Isagi, cô không có đủ tiền.

"Hả?" Tiếng Ruri chậm chạp vang lên. " Tuần trước cô chưa đưa cháu tiền tiêu vặt à?"

"Cháu mua sách nấu ăn nên hết mất rồi."

"Ừm, ra thế."

Ruri không nghĩ ngợi với tay lấy túi xách đặt trên bàn.

"Năm nghìn yên đủ không?"

"Hai mươi nghìn yên... À, năm mươi nghìn đi ạ."

Nếu chỉ tính phí đi lại và tiền nhà trọ thì chắc hai mươi nghìn yên là đủ. Nhưng cần phải đề phòng những sự cố bất ngờ phát sinh như tàu chậm hoặc bị mất cấp hay đánh rơi đồ. Dù sao đi nữa, định cô phải đến được nơi đó trong ngày Đại An, cần mang theo nhiều tiền hơn mới yên tâm được.

"Cháu cần ngần ấy tiền làm gì vậy?"

"Cháu muốn đến USJ ở Osaka."
( USJ ở Osaka Nhật Bản " nguồn thông tin trên mạng")

"Ừ, được rồi." Ruri mười yên đưa cho Isagi. "Của cháu đây."

Tiền vừa chạm vào đầu ngón tay, Isagi đã giật phắt lấy. Ruri từ từ nhắm mắt lại, đặt tay trở lại sofa.

"Còn gì nữa không?" Ruri hỏi bằng giọng ngái ngủ.

*Của tiền bảo hiểm ba trăm triệu yên của bố tôi đi đâu cả rồi?

Tài sản của bố tôi thì sao?

Tại sao bố tôi vừa mất mà mỗi ngày cô đều sống vui vẻ như thế?*

"Hết rồi ạ. Cháu đi đây."

Isagi quay trở lại căn phòng trên tầng hai.

Cậu ngồi trước máy tính, mở lại trang web vừa xem.
Tusattoantap.com

Danh sách những địa chỉ tự sát, cổ tích vào làng Sagamino rồi in bản đồ ra.

Isagi kiểm tra những đồ vật cần mang đi lần cuối. Hôm nay cô đã đến cửa hàng DIY mua dây thừng, đèn pin, ghế gấp, và cả một cái ba lô leo núi chuyên dụng cỡ lớn. Để chuẩn bị những thứ này, cô đã tiêu hết tiền tiêu vặt, không biết cô Ruri có nghi ngờ gì không.

Isagi khoét chiếc ba lô cho nặng lên vai và tắt máy tính.

Cậu đi xuống tầng dưới, liếc mắt về phía Ruri đang hoàn toàn ngủ say trên sofa rồi nhẹ nhàng tiến về hành lang.

Hôm nay là ngày chủ nhật đầu tiên của kỳ nghỉ hè nên ga Oshiage rất đông đúc, toàn những cặp bố mẹ đưa đón con.

Isagi mua một vé đến làng Sagamino. Sau khi đến ga Tatebayashi, cô đổi sang tuyến tàu địa phương, đi khoảng 2 tiếng nữa là đến nơi. Đứng cạnh Isagi một nhóm học sinh tầm tuổi cậu, bạn nữ nắm tay bạn nam chuyện trò rất vui vẻ. Isagi không có bạn gái, cũng không có bạn trai.

Isagi mới 16 tuổi, là một nam sinh bình thường... Không, còn tệ hơn cả bình thường.

Trong không gian chật hẹp này, cậu chợt hiểu ra. Dáng người cậu cao gầy khuôn mặt ngoài làn da trắng thì chẳng có ưu điểm gì. Đúng là thật khó để kết bạn. Hơn nữa, bố mẹ ruột đều đã mất, họ hàng cũng không còn ai, đích thị là một kẻ cô độc giữa đất trời. Không, nói đúng ra thì vẫn có một bà mẹ kế.

Mẹ của cậu, đã mất từ 4 năm trước, khi biết Isagi vẫn còn là một cậu bé lớp 6 tiểu học. Bà mắc bệnh ung thư. Trước đó bà vẫn rất khỏe mạnh, rồi một ngày đột nhiên bà ngã xuống, không bao giờ tỉnh lại nữa...

Bà là một người dễ mến. Bà làm nghề tổ chức tiệc nên lúc nào bà cũng đem lại cảm giác ngọt ngào, dễ chịu như một chiếc bánh vậy, nơi đâu bà có nơi sẽ trở nên ấm áp. Bố thì làm đầu bếp, và tất nhiên nhà hàng chỗ bố làm và tiệm bánh ngọt nơi mẹ làm việc rất gần nhau. Bố đã yêu mẹ từ cái nhìn đầu tiên. Bố đã kể, khoảnh khắc gặp mẹ, cảm giác giống như có một chú bướm đậu vào trong ngực rồi lưu lại mãi chẳng hề bay đi.

Ngay sau khi cưới, mẹ đã quyết định họ sẽ di cư sang New York.

Bố có đồng nghiệp đang mở một nhà hàng nhật ở New York và họ muốn ông giúp đỡ. Nhưng bố đã từ chối vì chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Nhật Bản. Nhưng khi ấy, mẹ động viên bố rằng, "đem đồ ăn Nhật mở rộng ra nước ngoài chẳng phải là một việc rất vinh quang hay sao."

Sau khi di cư qua New York mẹ đẻ tới trường học làm bánh truyền thống và tự mở rộng thế giới của riêng mình. Bên cạnh đó, mẹ cũng giúp đỡ nhà hàng bằng những món điểm tâm.

Và hai năm sau, Yoichi ra đời. Trưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp như thế, nhưng không, sau khi mẹ qua đời bố vẫn tiếp tục công việc của mình. Nhưng ông vẫn nhớ một người đó chính là mẹ, hình bóng của mẹ luôn hiện hữu trong tâm trí ông, nỗi nhớ da diết khiến ông tối nào cũng ôm đầu mà khóc một mình. Yoichi biết điều đó nên cũng đã động viên ông, ông cũng thấy được an ủi phần nào. Nhưng cậu đâu biết rằng 6 tháng sau cậu gặp được cô ta - Ruri

______________________________________ 1.282 từ


Dự tính bộ này cũng hơi dài nên tui sẽ chuyện chăm một ngày ra 2 chap -×-

Có thể mấy thằng top cỡ từ chap 4 -... Sẽ xuất hiện nha

Hỏi đáp:
Tai sao Isagi lại ghét Ruri?
( Trả lời cho tui vui mấy bà )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachiisa