#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 3 : Các cậu là ai vậy?


-


Giọng nói hốt hoảng mang theo hơi thở gấp gáp lẫn lộn vào nhau, luôn phiên gọi tên Yoichi một cách đầy lo lắng.

Em đang chìm trong tiềm thức, một nơi không có thứ gì tồn tại ngoài em, chỉ mình em, xung quanh đen kịt một màu huyền bí. Nó làm em mơ hồ không rõ ràng.

Em nghe thấy có người gọi tên em, bằng một giọng bất an, lo lắng đến run rẩy. Giọng nói đó như hối thúc em thoát khỏi tiềm thức mơ hồ này đi, hãy trở lại, hãy tỉnh lại và quay về nơi ánh sáng.

Nhưng em không thể tỉnh lại, em cảm thấy thân thể mình như có một sức nặng kinh khủng đè ép em đến ngộp thở. Cơ thể em nặng nề, mọi tứ chi không tài nào cử động nổi.

Nó như hàng vạn cái đinh đóng chặn nên em, đau đớn, quằn quại, em muốn cử động, em muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng em không đủ sức lực để làm điều đó.

Em cảm nhận được một bàn tay đang kéo em đi, đi đến một nơi có ánh sáng của mặt trời. Những tia nắng ấm áp chiếu thẳng vào khắp cơ thể em, sưởi ấm cho cơ thể đang bị lạnh cóng không rõ vì điều gì của em.

Như một phép màu, hàng lông mi nặng trĩu run rẩy, cơ thể động đậy một cách khó nhọc. Từ từ trước mắt dần rõ ràng, ánh sáng đột ngột làm mắt em nheo lại khó chịu.

Đây là đâu?

Đầu óc em đau như búa bổ, nhìn xung quanh có rất nhiều người với khuôn mặt lo lắng, em không quen họ, họ thật lạ.

Họ là ai?

Những suy nghĩ chỉ vừa lóe nên thôi, đầu em lại đau như thể bị một vật cứng rắn đập vào, nó làm em đau đến muốn khóc.

" A, Yoichi!? Cậu tỉnh rồi! "

Một cậu trai hớt hảy chạy đến bên em, ôm em vào lòng, dùng tay xoa xoa phần lưng đau nhức nhối của em. Những hành động này thật dịu dàng, như thể người con trai này đang đối sử với một thứ rất quan trọng vậy.

" Cậu có sao không Yoichi? "

Lại một giọng nói xa lạ nữa cất lên, hỏi thăm em, nhưng em không thể trả lời được, mồm miệng em khô khốc, quai hàm đau ỉ ôi.

" Đúng là hời hợt, có thế cũng ngất. "

Cơ thể em đang dần ấm lên, không còn lạnh nữa, là vì nhờ vào cái ôm của cậu trai tóc đen vàng kia sao?

" A- C-các.. Cậu? "

Isagi cố gắng mở lời dù miệng đã khô khốc đến khó chịu, một câu nghi vấn được đặt ra. Nhưng rơi vào tai bọn người kia là đang gọi họ.

" Tớ đây Yoichi, cậu ổn hơn chưa? "

Cậu trai đang ôm em trả lời ngay lập tức sau khi thấy em gọi.

" Ừm, bọn tớ đây. "

Isagi không hiểu, tại sao mình lại ở đây, và bọn người kia là ai vậy, em có quen sao, thật kì lạ.

" C-các cậu là ai vậy..? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro