Hồi 2: Tinh phách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hai quả chuông vang "Leng keng" khi hai cánh cửa của một cửa hàng nhỏ cũ kỹ được đẩy mở, người bước vào là một người đàn ông trung niên nét mặt không quá nổi bật nhưng trông đặc biệt hiền lành, tư trang chỉnh tề, người đó đến trước quầy nơi mà có một thiếu niên đang nằm dài phía bên trong phe phẩy chiếc quạt trên tay nom cực kỳ tùy hứng.

Đặt chiếc nón của mình xuống quầy người đàn ông cũng không có dông dài mà mở lời hỏi thẳng: "Xin hỏi cậu là chủ của cửa hàng này đúng không?"

Chiếc quạt trên tay dừng, thiếu niên hé mắt nhìn ra, ra là khách mới. Thảo nào trông có vẻ lạ lẫm với nơi này: "Đúng vậy, quý ngài đây cần gì ở chỗ tôi sao?" Thôi thì khách mới cũng nên có cách đối đãi khác, kẻo người ta sợ, người ta chạy, đều là túi tiền biết đi cả, chạy rồi thì tiếc cả ra.

Thiếu niên kéo ra chiếc ghế gỗ bản thân để sẵn dưới gầm mà ngồi lên, lại kéo thêm đống giấy gì đó cùng mực, bút lại gần, sau khi xong thiếu niên mới đưa ánh mắt nhìn qua người đàn ông như biểu thị ông ta có thể tiếp tục.

"Xin chào cậu, tôi được bạn bè của mình giới thiệu rằng ở nơi này có bán tinh phách quái thú nên mới tìm đến."

À, ra là muốn tinh phách, nếu là khách hàng cũ của thiếu niên giới thiệu thì coi bộ cũng là kẻ có quan hệ rất thân thiết, vì cái mặt hàng tinh phách này vốn khó tìm, công hiệu còn cao, chính nhất là hiếm khi xuất hiện trên thị trường, vì vậy nếu tìm được chỗ bán thì ai lại dại chia sẻ ra, hội đấu giá còn chưa chắc ngày nào cũng có đâu. Chưa kể tinh phách có cấp càng cao tỷ lệ xuất hiện lại càng thấp.

Ông chủ nhỏ không phải người dễ tin vào cái lý do bạn bè giới thiệu đâu, có khi là lấy được thông tin từ việc gì đó không trong sạch cũng nên.

Mà thôi một ông chủ cửa hàng nhỏ lại chẳng tò mò những thứ này làm gì.

Thiếu niên mỉm cười tiêu chuẩn: "Đúng là nơi này có bán tinh phách quái thú, không biết nhu cầu của ngài đây như thế nào?" bắt đầu mời hàng.

Người đàn ông sau câu nói của thiếu niên thì mừng rỡ ra mặt, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, bởi chưa chắc thứ ông ta cần sẽ còn.

"Tôi cần một tinh phách quái thú hỏa hệ cấp A, cậu có không?"

"Hỏa hệ sao? cấp A à..." Thiếu niên quay người nhìn lần lượt qua các hộc tủ sát tường sau quầy.

"Ồ, có vẻ ngài là người may mắn. Tôi còn một tinh phách quái thú hoả hệ cấp A ở ngay đây, một đồng tinh phiến thanh toán ngay thưa quý khách."

Không biết vị khách lần này lấy tin từ đâu, nhưng coi ra rất hiểu quy tắc, khi được báo giá chỉ đưa ra tinh phiến, lấy hàng, rồi rời đi ngay mà không có ý kiến gì về giá cả cả.

Cậu chủ nhỏ thích làm việc với những vị khách hàng hiểu biết như này.

"Ôi thật nhớ những ngày tháng không lo gì về tiền bạc, lấy đất làm giường, lấy trời làm chiếu." Thiếu niên lại quay về với chiếc ghế lười mến yêu.

"Vô gia cư thì cứ nói mẹ là vô gia cư đi, còn bày đặt lấy đất nằm giường lấy trời làm chiếu ha ông chủ nhỏ Isagi?"

"..." Chà, cái giọng ai mà nghe trìu mến quá ta nghe mà Isagi đ** muốn nhận người quen luôn.

"Bớt nói một câu cũng không ai bảo con bị câm đâu Shidou."

"Nhưng nói nhiều thêm một câu thì càng không ai bảo tao bị câm."

"Hừ, hồi đó ta còn ngày ngày cùng ông trời chào hỏi thân thiện, con thì biết cái gì chứ?" Isagi hất cằm.

"Nếu cảnh mày chĩa ngón giữa lên trời là chào hỏi thì tao đúng là không biết thật."

Isagi nói một câu kẻ được gọi là Shidou cũng sẽ đốp chát lại một câu, hồi đó thì ngoan ngoãn bao nhiêu chứ? Giờ thì vừa đen còn vừa lắm mồm.

Shidou Ryusei là tên của kẻ mới xuất hiện này, người mà có Isagi là người cha, người mẹ gương mẫu, người thầy hoàn hảo và tuyệt vời. Cái này là do Isagi đồn chứ Shidou chưa bao giờ thừa nhận.

Hồi đó Isagi bị đuổi đi vào năm 10 tuổi, ngủ một đêm xong cậu quyết định đi săn thú kiếm ít tiền, chủ yếu là bán cho mấy sạp hàng bán thịt kiếm tiền ăn thôi, sẵn ở chợ thì tìm hiểu cách quy đổi giá cả luôn.

Xong cái tự nhiên trong một lần trộm trứng quái thú nhằm chiên trứng mi nhăm thử xíu thì gặp tên Shidou ngất bờ, ngất bụi, không biết lúc đó nghĩ gì mà còn cắp về nhà. Chắc tại hồi đó hắn trắng trẻo nhìn dễ thương nên cậu mới bị lừa.

Than ôi, biết vậy hồi đó trộm thêm trái trứng nữa ăn có phải ngon không? Tội tình gì phải cắp cái của nợ lắm mồm này về.

Nghĩ lại lại càng thấy tiếc.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro