-11-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làng quỷ lùn là một ngôi làng nằm sâu trong khu rừng tăm tối, nơi được mệnh danh là điểm cuối cùng của vương quốc Rkive. Đây là nơi sinh sống của tộc quỷ lùn có lịch sử hàng ngàn năm tuổi. Chúng được mệnh danh là những hộ mệnh của thần rừng, là giống loài duy nhất tương thông mọi ngóc ngách mà khu rừng này dẫn đến. Vì lẽ đó, quỷ lùn rất được Quỷ Vương trọng dụng trong việc giữ gìn và trông coi sự phát triển của khu rừng.

Jaehwan, một chú quỷ lùn vừa bước qua lễ trưởng thành cách đây ít hôm, vẫn đang rong chơi bên ngoài khu rừng nấm. Chú ta là một quỷ lùn rất tinh nghịch, và không muốn phải ngồi im một chỗ trong những buổi họp làng như bao quỷ lùn trưởng thành khác. Vì thế, chú luôn trốn ra ngoài và rong ruổi khắp nơi trong khu rừng cho đến khi nó kết thúc.

Hôm nay, chuỗi hành trình của chú vẫn như những buổi họp thường ngày, không có mặt và lại một khu vực mới được khám phá. Ở làng quỷ lùn có một quy định, rằng những chú quỷ con sẽ không được phép rời khỏi làng nếu không có sự giám sát của cha mẹ chúng. Vậy nên, chú không muốn lãng phí chuyến hành trình đầu đời của mình vào mấy buổi họp mặt nhàm chán ấy một chút nào.

Jaehwan ngồi vắt vẻo trên cành cây với chiến lợi phẩm là những quả lê ngon mắt. Chú tìm thấy nó khi đang lang thang ở một cái hang đá bên dưới chân đồi, và chẳng ngần ngại vác cả phân nửa số quả trên cây để về chia cho các bạn quỷ lùn khác. Bất chợt, những đốm sáng nối thành hàng ngoài đằng xa thu hút sự chú ý của chú, theo sau đó còn mang theo một giọng nói chẳng mấy quen thuộc.

"Ta cá chắc rằng bây giờ chỗ bánh của nhóc đã sắp chín. Và mong rằng đám tiểu quỷ sẽ không vì mải chơi mà để chúng cháy khét."

Jaehwan nhanh chóng chui vào một lùm cây, chăm chú quan sát những bước chân của kẻ vừa phát ra tiếng nói đó. "Đó chẳng phải là hoàng tử V - Kim Taehyung sao? Tại sao ngài lại xuất hiện ở đây? Và kẻ đang được ngài bế trên tay là kẻ nào?". Chú ta nhanh chóng bị cuốn vào dòng suy nghĩ với những câu hỏi không lời giải, để rồi bất cẩn đánh rơi quả lê đang ăn dở trên tay từ lúc nào.

"Cái gì thế?"

Quả lê rơi xuống vũng bùn lầy vang lên một tiếng tõm, làm Seokjin trong lòng người nọ giật nảy mình bám lấy vạt áo của đối phương. Tiếng động đã đánh động đến chú chó Bam đang dẫn đầu, nó dừng lại và hướng lên phía một lùm cây bắt đầu sủa.

"Một cái gì đó vừa bị rơi xuống nước. Không có gì đâu."

Taehyung siết lại vòng tay như muốn ôm Seokjin chặt hơn vào lòng. Hắn ngước lên nhìn vào bụi cây vừa kẽ lay chuyển sau những tiếng sủa, không nói thêm gì, ra lệnh cho chú chó tiếp tục cuộc hành trình.

"Liệu ngài ấy có phát hiện ra mình không?"

*

Cả hai dừng lại nghỉ chân tại một gốc cây sau khi băng qua bãi đầm lầy, dù cho Seokjin không hề cảm thấy mệt khi đã đi được một quãng đường khá dài trước đó. Cậu lựa cho mình một bãi cỏ ngay gần đó, tranh thủ đùa nghịch cùng cậu bé Bam đang thích thú với một thứ gì đó phía sau gốc cây, trong khi Taehyung làm phép thiêu rụi một tán cây để tạo ra một lỗ hổng đủ lớn.

"Một cây nấm phát sáng sao?"

Nối gót theo chú chó Bam, cộng thêm ánh trăng màu bạc chiếu xuống từ lỗ hổng, Seokjin tìm thấy một cây nấm nhỏ mọc khuất dưới một cái rễ gồ ghề. Nó đang phát sáng, như được phết lên mình một lớp dạ quang màu xanh ngọc. Thú vị hơn khi những chấm bi trên chiếc mũ của nó còn chớp nháy đổi màu khi mũi của Bam vừa chạm vào.

"Ồ, chúng ta sắp đến nơi rồi đấy."

Taehyung ngồi dựa vào gốc cây to với đôi mắt nhắm nghiền. Chuyến đi này tiêu tốn khá nhiều thời gian tích lũy năng lượng của hắn, dù cho nó không đáng kể bao nhiêu, nhưng hắn vẫn không thể ngừng nguyền rủa người anh trai Hoseok xấu tính. Hắn nhớ lại ánh mắt Seokjin lúc đó, buồn bã và lo sợ khi hắn từ chối lời đề nghị. Có lẽ cậu nghĩ nếu mình không làm theo yêu cầu của gã thì sẽ bị phạt, và thay vì giải thích lại với cậu nhóc con người bé nhỏ, hắn lại quay đầu nhận lời đề nghị.

Hắn ngả đầu ra đằng sau, hướng đến nơi tiếng cười khúc khích của Seokjin và chú chó Bam đang nhạy loạn xạ quanh cây nấm nhỏ. Đã rất lâu rồi, hắn mới nghe lại được âm thanh trong trẻo ấy. Một trăm nay, hay đã hai trăm năm? Hắn không nhớ rõ. Hắn cùng những người anh em của mình, buộc phải lên ngôi từ khi còn rất nhỏ, buộc phải nắm trong tay mình quyền hành của cả một vương quốc rộng lớn. Họ không có quyền được thay đổi, không có quyền được lựa chọn, vì cái chết của cả một thế hệ gia tộc diễn ra trước mắt đã tôi luyện họ trở thành những kẻ đứng đầu lạnh lùng và ngang tàn nhất. Taehyung mở ra đôi mắt đỏ rực hứng lấy ánh sáng trong trẻo màu bạc, trước khi những tán cây rừng lại sinh sôi và vươn ra che lấp khoảng trống ấy.

Hắn thấy một cái chân bé nhỏ vội vã thụt vào.

"Thưa hoàng tử, phía trước có một con đường."

Seokjin reo lên, khi cậu khám phá ra một con đường mòn khuất sau một vòm lá, với lác đác những cây nấm màu nằm dọc ở hai bên.

"Nó sẽ dẫn chúng ta đến làng quỷ lùn. Và nhóc cứ đi trước đi, ta sẽ đi ngay phía sau."

Taehyung đáp, dù mắt vẫn níu lại nơi vòm cây như đang suy xét điều gì. Hắn tạo cho Seokjin một quả cầu lửa bay lơ lửng để cậu đi trước, còn mình thì lùi lại phía sau và đi chậm hơn. Hành động đó làm Seokjin có hơi chút tò mò. Song, vì không muốn quá phận và chú chó Bam thì đang phấn khích chạy nhảy ở đằng trước, cậu chỉ có thể vứt mọi thắc mắc ra sau đầu.

Cùng lúc đó, trên vòm cây mà vị hoàng tử thứ V đã chú ý ngay từ đầu, Jaehwan đứng nép mình sát vào thân gỗ và thở hổn hển. Trước mặt chú ta là một mảng lá cây bị thiêu rụi chỉ trong chớp mắt, phải may mắn lắm chú mới né được nếu không đã bị nướng chín như những cành cây đáng thương. Nhưng lần tiếp sau đó thì chú nghĩ mình chẳng còn đủ may mắn.

Sức nóng bỏng rát một lần nữa lại thiêu rụi chỗ lá cây che lấp nơi mà Jaehwan đang đứng, nó đã quá ngưỡng gần, khiến đầu bàn chân chú gần như bị bỏng và một vài sợi tóc kêu lên lách tách vì cháy xém. Chú nuốt nước bọt, cành cây bên cạnh ở quá xa để chú có thể di chuyển mà không bị phát hiện. Chỉ cần thêm một lần nữa, chú chắc chắn không thể nào thoát khỏi.

"Tốt nhất ngươi đừng để ta bắt được."

Taehyung lầm bầm, nhìn lại bụi cây cháy xém một lần nữa trước khi quay đầu rời đi. Có vẻ như Jaehwan đã may mắn khi lần này hắn không ra tay nữa. Hoặc, cũng có khi, hắn chỉ muốn dừng lại ở mức độ cánh cáo chú quỷ lùn.

|dành tặng cậu, BuildasnowmanDoyouwa|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro