Hung Hữu Thành Trúc (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở chương trước mình định giải thích căn bệnh rối loạn lưỡng cực nhưng mà đột nhiên ngáo quên giải thích mất rồi, nên nếu các bạn thắc mắc có thể tra Google nha, xin lỗi mọi người
( ・ั﹏・ั)

_________________________________

"Tôi muốn nói chuyện với La Tại Dân một lát, phiền mọi người ra khỏi đây." Hoàng Nhân Tuấn hờ hững nói.

"Có chuyện gì thì để sau hẳn nói , con vừa mới tỉnh..." Bà Hoàng lo lắng khuyên bảo thì nhận được ánh mắt lạnh lùng từ cậu.

"Bác gái yên tâm, chỉ là nói chuyện thôi không có gì đâu ạ." La Tại Dân nở một nụ cười trấn an bà Hoàng, anh khẽ liếc mắt nhìn những người khác ra hiệu họ rời khỏi phòng. Trong phút chốc chỉ còn lại hai người trong phòng, La Tại Dân ngồi xuống bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn chờ cậu lên tiếng.

"Nhân Tuấn muốn nói gì với mình vậy?"

"La Tại Dân thích Hoàng Nhân Tuấn khi nào vậy?" Hoàng Nhân Tuấn giương ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập ôn nhu của La Tại Dân lên tiếng hỏi, cậu chỉ thắc mắc tại sao người này lại thích nguyên chủ trong khi mọi người ai cũng xa lánh cậu.

"Khi nào ấy hả, từ lần đầu gặp Nhân Tuấn mình đã tin cậu là định mệnh của cuộc đời mình." La Tại Dân không để ý cách gọi bản thân của cậu nở một nụ cười dịu dàng đáp lại ánh mắt của Hoàng Nhân Tuấn, cậu thầm nghĩ lúc đó nguyên chủ là cái dạng gì mà tên này lại thích được chứ, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy người trước mặt mình có bệnh nhưng chỉ dám nghĩ ở trong đầu.

"Nhưng mà tại sao cậu lại thích một người như tôi??" Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được tò mò hỏi.

"Thích một người thì cần phải có lý do sao?!" La Tại Dân rũ mắt nắm lấy bàn tay đang để bên ngoài chăn của cậu, đúng vậy thích một người cần gì lý do, thích chỉ đơn giản là thích mà thôi.

"La Tại Dân nhưng mà đã muộn rồi." Hoàng Nhân Tuấn rút lại bàn tay của mình khẽ thở dài nói, nguyên chủ hiện tại đã không còn tồn tại ở thế giới này nữa.

"Không, vẫn chưa muộn, không phải Nhân Tuấn vẫn ở đây sao. Cậu đừng buồn, sau này sẽ có một La Tại Dân mãi mãi ở bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn." La Tại Dân lắc đầu phủ nhận nhưng nhận lại được một nụ cười đầy ẩn ý của cậu.

"Nhân Tuấn có đau không?" La Tại Dân vuốt ve những vết sẹo còn sót lại trên cổ tay phải của cậu đau lòng hỏi, Hoàng Nhân Tuấn cũng đoán được mọi người đều biết được bí mật của nguyên chủ nên không lấy làm bất ngờ.

"Đã qua lâu như vậy tôi không còn chút cảm giác nào rồi, chỉ là bàn tay này quá vô dụng." Hoàng Nhân Tuấn cười nhạt đáp lại.

"Đây là lí do cậu đột nhiên cậu chuyển sang lớp thanh nhạc sao." La Tại Dân lẩm bẩm một mình, nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn nghe được anh nói gì.

"Không chuyển lớp thì tôi sẽ tạch môn tự chọn mất, tôi đâu còn vẽ được nữa." Hoàng Nhân Tuấn khẽ thở dài rũ mắt nhìn vào cổ tay mình.

"Lúc trước đám người kia nói cậu chuyển sang lớp thanh nhạc vì muốn theo đuổi Đế Nỗ và canh chừng mình và cậu ấy , nhưng mình nghĩ cậu không phải là một người trẻ con như vậy chắc chắn là có nguyên nhân phía sau. Nhưng không ngờ nguyên nhân thực sự lại..." Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay của Hoàng Nhân Tuấn, cậu khẽ đau lòng nhìn người mang khuôn mặt của cậu bạn đồng niên trước mặt, La Tại Dân ở hiện thực rất ít khi biểu lộ cảm xúc chật vật như vậy, anh lúc nào cũng giấu trong lòng không cho mọi người biết.

"La Tại Dân, cậu không cần đau lòng cho tôi. Đây là điều bản thân tôi tự làm tự chịu." Hoàng Nhân Tuấn xoa xoa đầu La Tại Dân giống như lúc trước cậu ở hiện thực hay làm.

"Mình không thể, Nhân Tuấn cậu đừng chịu đựng một mình nữa. Nếu người khác quay lưng với cậu thì mình mãi mãi đứng về phía cậu, vậy cho nên chúng ta cùng nhau đối diện với hiện thực được không?" La Tại Dân lắc đầu sau đó dùng ánh mắt kiên định hỏi cậu.

"La Tại Dân, có một số chuyện không phải bản thân muốn là được. Cậu rời đi được rồi." Hoàng Nhân Tuấn rút lại bàn tay được La Tại Dân nắm chặt thấp giọng đuổi người.

"Nhân Tuấn..." La Tại Dân đau lòng nhìn cậu cố chấp.

"Được rồi, mình muốn nghỉ ngơi." Hoàng Nhân Tuấn đưa lưng về phía La Tại Dân sau đó kéo chăn chùm kín người. La Tại Dân nhìn cậu như vậy mím môi không nói gì, một lát sau mới chậm chạp rời khỏi phòng.

___________________________________

Cùng lúc đó bọn Lý Đế Nỗ cùng bà Hoàng ngồi chờ phía bên ngoài phòng bệnh, bà Hoàng lo lắng nhìn về phía cửa phòng.

"Bác yên tâm đi, hai em ấy chỉ nói chuyện một chút thôi, không sao đâu." Lý Mẫn Hưởng khẽ an ủi bà Hoàng đang thấp thỏm bên cạnh.

"Đúng đó bác, anh Tại Dân thích anh Nhân Tuấn nên anh ấy sẽ không làm gì anh...ưm...Nhân...Tuấn...đâu...." Chung Thần Lạc tiếp lời nhưng Phác Chí Thịnh không kịp bịt miệng cậu nhóc lại, Chung Thần Lạc phát hiện mình lỡ lời nên nhanh chóng im lặng chột dạ nhìn bà Hoàng.

"Không cần phải sợ hãi như vậy đâu. Ta biết chuyện này rồi." Bà Hoàng cười nhẹ an ủi cậu nhóc đang lo lắng nhìn bà.

"Bác cũng biết chuyện đó sao?" Lý Đông Hách ngạc nhiên hỏi lại.

"Trước đây nếu không phải người không có mắt đều nhìn ra được." Bà Hoàng bình tĩnh đáp, Lý Đông Hách nhìn về phía những người anh em mình phát hiện bọn họ cũng đang nhìn nhau thầm nghĩ đây không phải là nói bọn họ không có mắt sao.

"Sao tất cả đều ngồi bên ngoài vậy?" Ông Hoàng cùng Hoàng Minh Nghị nói chuyện xong trở về liền thấy mọi người ngồi bên ngoài thắc mắc hỏi. Hoàng Minh Nghị trầm mặc đi phía sau , nếu để ý thì thấy mắt anh đã đầy những tơ máu bên trong, xem ra anh đã biết được mọi chuyện. Hoàng Minh Nghị không thể nào tưởng tượng được mọi chuyện đã xảy ra với đứa em trai bé bỏng của mình, vậy mà trước giờ anh chỉ nghĩ do tính hướng của Nhân Tuấn nên ba mẹ mới không thích em ấy, anh đúng là quá ngây thơ rồi. Nhân Tuấn tội nghiệp của anh, thằng chỉ có từng ấy tuổi đã phải chịu đựng những điều như vậy, cả gia đình này đều có lỗi với em ấy.

"Nhân Tuấn đuổi mọi người ra ngoài để nói chuyện với thằng bé Tại Dân bên trong rồi." Bà Hoàng dần ổn định cảm xúc đáp lời ông Hoàng.

"Chuyện gì thế?" Ông Hoàng nhíu mày nói.

"Không biết nữa." Bà Hoàng lắc đầu nói, bà Hoàng vừa dứt lời La Tại Dân liền từ trong phòng đi ra.

"Tuấn Nhi nói gì với con vậy, thằng bé ổn không?" Bà Hoàng nhìn thấy La Tại Dân đi ra liền lo lắng hỏi.

"Cậu ấy chỉ hỏi cháu một chút chuyện thôi ạ." La Tại Dân nhẹ giọng đáp.

"Tại Dân này, cháu thật lòng thích Nhân Tuấn nhà bác chứ?" Bà Hoàng khẽ cầm tay La Tại Dân nói, La Tại Dân nghe bà Hoàng nói vậy liền đưa ánh mắt nhìn bọn Lý Đế Nỗ, cả bọn đồng loạt xua tay biểu hiện không phải do họ nói.

"Vâng, cháu rất thích cậu ấy." La Tại Dân gật đầu nói.

"Cậu..." Hoàng Minh Nghị ngạc nhiên nhìn La Tại Dân nói, anh biết tính hướng của em trai mình cũng biết chuyện giữa em trai anh và Lý Đế Nỗ , La Tại Dân nhưng anh không ngờ là La Tại Dân lại thích em trai mình. La Tại Dân hướng Hoàng Minh Nghị gật đầu, Hoàng Minh Nghị sau khi kinh ngạc một lát liền trở nên bình tĩnh đáp lại cái gật đầu của La Tại Dân.

"Vậy thì bác yên tâm rồi, Nhân Tuấn sau này trông cậy hết vào cháu. Ba người chúng ta không còn tư cách ở bên cạnh cậu bé rồi." Bà Hoàng gạt nước mắt vỗ vỗ vào mu bàn tay La Tại Dân nói.

"Cháu biết rồi ạ, nhưng mà chuyện gì đã xảy ra....."

"Aaaaaaaa"

La Tại Dân chưa nói xong đã nghe được tiếng hét thất thanh của vị y tá vừa vào kiểm tra tình hình của cậu. Mọi người hoảng hồn xông vào phòng bệnh , Hoàng Nhân Tuấn ngồi trên thành cửa sổ đưa lưng về phía mọi người, vị y tá đó đang hoảng loạn nhấn nút gọi khẩn cấp bên cạnh giường bệnh. Trở về trước đó sau, sau khi La Tại Dân rời khỏi phòng, Hoàng Nhân Tuấn khẽ gọi hệ thống đang offline.

"Hệ thống?"

[Tôi đây! Ký chủ có việc gì sao?] Hệ thống nhanh chóng đáp lời.

"Đã đến lúc rời khỏi thế giới này rồi." Hoàng Nhân Tuấn chậm rãi đi về phía cửa sổ bệnh viện."Hừm, tốt lắm đây có vẻ là tầng khá cao của bệnh viện."

[Ký chủa, cậu định làm gì!! Cậu định kết thúc nhiệm vụ bây giờ sao?? Tôi phải cảnh báo ký chủ là nếu cậu tử vong ngay lúc này có thể cậu sẽ bị hệ thống trung tâm trừ điểm rất nặng đó.] Hệ thống hốt hoảng hỏi cậu.

"Không phải nói thế giới này là để tôi thích nghi sao , cậu yên tâm đi, không sao đâu." Hoàng Nhân Tuấn cười cười nói.

[Nếu có chuyện gì thì cậu đừng trách tôi không cảnh báo trước đó!] Hệ thống hờn dỗi offline ngay lập tức không để cậu trả lời, Hoàng Nhân Tuấn thở dài, tính khí hệ thống của cậu ngày càng lớn rồi.

Trở về với hiện tại, bà Hoàng khóc lớn khi thấy cậu ngồi ở nơi nguy hiểm như vậy, ông Hoàng và Hoàng Minh Nghị đang muốn từ từ tiếp cận từ hai bên để kéo cậu trở về. Đám La Tại Dân mặt trắng bệch nhìn cậu ngồi trên thành cửa sổ đang ngâm nga khúc hát kỳ lạ nào đó. La Tại Dân như chết lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy gò của cậu, lúc nãy cậu ấy nói với mình đã muộn rồi là như vậy sao.

"Tuấn Nhi con làm gì vậy? Con mau rời khỏi đó đi, đây là tầng 25 đó." Bà Hoàng gào lớn về phía cậu, đồng thời lúc đó đội ngũ bác sĩ cũng nhanh chóng chạy vào phòng.

"Bệnh nhân Hoàng Nhân Tuấn , xin cậu hãy bình tĩnh, chúng ta đến nơi an toàn để nói chuyện có được không?" Vi bác sĩ lúc nãy tự giới thiệu là bác sĩ tâm lý của cậu lên tiếng khuyên giải, nhưng Hoàng Nhân Tuấn giống như không để ý những người phía sau tiếp tục lắc lư theo khúc hát bản thân đang hát, mọi người nín thở nhìn cậu.

" Nhân Tuấn, ý lúc nãy của cậu là như vậy sao?" Giọng La Tại Dân run run vang lên , bọn Lý Đế Nỗ trầm mặc nhìn cậu.

"Không phải đâu." Hoàng Nhân Tuấn dừng mọi hành động lại đáp lời La Tại Dân.

"Cậu thanh niên này , hiện tại thằng bé chỉ nghe lời cậu nói thôi, nên cậu có thể khuyên cậu bé chờ đội cứu hộ đến được không?" Vị bác sĩ đó thấp giọng nói với La Tại Dân, La Tại Dân nhìn mọi người xung quanh đều nhận được cái gật đầu từ mọi người khẽ gật đầu đồng ý.

"Vậy hiện tại cậu là sao vậy?" La Tại Dân cố giữ bình tĩnh hỏi cậu.

"Sao nhỉ? Chỉ là mình muốn đi đến miền đất hứa dành cho bản thân thôi." Hoàng Nhân Tuấn nhìn xuống bên dưới đôi chân trần đang đung đưa của bản thân, hiện tại đang là giữa trưa , bên dưới đang nhộn nhịp những dòng người ra vào bệnh viện. Cậu khẽ xoay người lại mỉm cười rạng rỡ nhìn mọi người rồi thả người rơi khỏi cửa sổ trước khi mọi người kịp phản ứng.

"Khôngggggggg!!!" Mọi người đồng loạt la lớn chạy về phía cửa sổ.

Hoàng Nhân Tuấn rơi tự do với tốc độ nhanh nhất, cậu khẽ thả lỏng người cảm nhận áp suất xung quanh dần thay đổi , trước khi tiếp đất trước mắt cậu đột nhiên tối sầm, Hoàng Nhân Tuấn dần dần mất đi ý thức.

__________________________________

Dập đầu 3000 cái tạ lỗi với em bé Chún Chún (っ˘̩╭╮˘̩)っ

Tại đây toai muốn nói là ở phần mô tả toai đã có cảnh báo OOC trong bộ truyện này ,nên tính cách của Hoàng Nhân Tuấn trong đây sẽ có một phần không giống với Hoàng Nhân Tuấn ngoài đời thật đâu(◡ ω ◡)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro