Không có kết cục song song (Chương 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 鱼宝宝的星河系

Trans: Ayujun

Nguồn: jiuyoui403.lofter.com

Hiện đại

Trọng sinh

Cẩu huyết

OOC

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

———

Bệnh viện xx

Nhân Tuấn được như ý nguyện trở lại thế giới mình sống 20 năm, chẳng qua là nằm thoi thóp trên giường bệnh thôi. Cậu nhìn chính mình nhắm lại hai mắt nằm trên giường bệnh rồi thở dài, hoá ra vụ tai nạn xe cộ kia nghiêm trọng đến vậy sao?

Cậu ở thế giới kia đã mấy tháng, mà ở đây lại như cũ còn nằm trên giường bệnh.

Sau khi trở về, Nhân Tuấn vẫn luôn nỗ lực làm linh hồn của mình phù hợp với thân thể. Chỉ tiếc, mặc kệ Nhân Tuấn có nỗ lực thế nào, thì thân thể cũng bài xích linh hồn cậu. Điều này làm cho Nhân Tuấn vô cùng uể oải. Chẳng lẽ thân thể này nhận ra cậu không phải Hoàng Nhân Tuấn chân chính, cho nên không cho cậu trở về?

Nhưng cũng may Đông Hách sẽ mỗi ngày tới đây cùng cậu trò chuyện. Giúp cậu có niệm tưởng để chờ đợi, không đến mức nhụt chí từ bỏ.

Mới vừa nhắc tới, thì Lý Đông Hách đã phong trần mệt mỏi đến trước giường bệnh. Nhân Tuấn hướng Đông Hách vẫy tay.

"Đông Hách, cậu đã đến rồi!"

Lý Đông Hách tự nhiên không nhìn thấy linh hồn của cậu, đối phương đặt cặp lên bàn, sau đó nắm lấy tay của khối thân thể trên giường mà ôn nhu cười.

"Mình tới, hôm nay có nhớ mình không?"

Nhân Tuấn ngồi ở trên giường bệnh gật đầu trả lời.

"Có, cậu không tới mình liền nhàm chán đến chết!"

Lý Đông Hách thở dài.

"Mình biết cậu không nhớ mình mà. Hôm nay Lý Đế Nỗ gửi tin nhắn cho cậu."

Hoàng Nhân Tuấn bĩu môi oán giận nói.

"Mình đã nói có mà, cậu không nghe được cũng trách mình? Đế Nỗ gửi cho mình cái gì cơ?"

Nhân Tuấn mới vừa nói xong liền nghe Lý Đông Hách nói tiếp.

"Gấp như vậy sao? Mình vừa nhắc đến Lý Đế Nỗ thì cậu liền có phản ứng? Quả nhiên là không có lương tâm."

Một cậu này khiến Nhân Tuấn sợ tới mức dùng tay vẫy vẫy trước mặt Lý Đông Hách. Nhưng khi không thấy đối phương phản ứng thì lại thất vọng.

"Mình còn tưởng rằng cậu nghe được mình cơ."

Lý Đông Hách từ trong túi lấy ra di động.

"Cậu ta hẹn hò với bạn trai mới, muốn cậu nhìn nhìn xem."

Nhân Tuấn mất mát cúi đầu.

"...... A... vậy khá tốt."

Chỉ thấy Lý Đông Hách tiếp tục nói.

"Chút tâm tư này của cậu ta mình còn không biết sao? Chính là muốn cho cậu áy náy. Hừ, may mà mình thấy được. Cho nên mình liền thay cậu trả lời một câu 'khá tốt'. Chứ nếu để câu nhìn thấy, lại sẽ mất mát vài ngày, cũng đúng, chỉ có cậu mới ngốc như vậy."

Nhân Tuấn nghe thế lập tức xù lông.

"Lý Đông Hách, nói ai ngốc đấy? Có phải muốn đánh một trận không?"

Nói xong liền cho Lý Đông Hách một cái kẹp cổ, nhưng đôi tay cậu chỉ có thể trống rỗng xuyên qua thân thể đối phương. Nhân Tuấn mất mát cúi đầu ngồi trở lại mép giường.

"...... A...... thôi đi, lần này tha cho cậu!"

Lúc sau Nhân Tuấn cũng không có tâm tình lại nghe đối phương nói, chỉ là một lần một lần hướng khối thân thể kia lại gần, không biết có phải là do cậu càng thêm chuyên chú hay không, nhưng Nhân Tuấn rõ ràng thấy được một đầu ngón tay dưới chăn có chút nâng lên. Cậu kinh hỉ muốn nói cho Đông Hách, thì lại phát hiện chính mình đã bị thân thể bài xích ra.

Lý Đông Hách bắt đầu tự nhiên lải nhải với Nhân Tuấn cuộc sống hằng ngày của mình. Cho đến khi di động vang lên, đối phương mới buông tay Nhân Tuấn ra mà nghe điện thoại.

"A, học trưởng, chờ một chút em liền tới...... Đúng vậy, đang ở phòng bệnh tâm sự với Nhân Tuấn. Em cảm thấy cậu ấy hẳn là sắp tỉnh, vậy nên muốn ở bên cậu ấy nhiều hơn......... ừm...... em sẽ qua đó ngay."

Lý Đông Hách đứng dậy, sau đó hôn nhẹ lên trán Nhân Tuấn.

"Nhân Tuấn của chúng ta phải mau khoẻ lên nha. Đợi đến khi cậu tỉnh, mình liền nói cho cậu một bí mật, được không? Nếu muốn nghe bí mật của mình, thì mau tỉnh lại đi. Ngày mai mình lại đến thăm cậu, ngủ ngon."

Nhân Tuấn nhìn ánh mắt thâm tình của Đông Hách, sau đó xoay đầu biệt nữu nói.

"Chúng ta từ nhỏ đến lớn đều ở cùng nhau. Cậu làm gì có bí mật nào mà mình không biết, hừ, tưởng gạt mình thì cứ việc nói thẳng, tóm lại...... đến khi mình tỉnh mà cậu không nói, hai ta liền tuyệt giao!!"

Lý Đông Hách hứa hôm sau sẽ tới thăm Nhân Tuấn. Vì vậy cậu đã đợi cả một đêm, nhưng cuối cùng cũng vẫn là không đợi đến đối phương. Một tuần kế tiếp cũng không thấy. Bên cạnh cậu chỉ còn ba mẹ thay phiên chăm sóc. Nhìn mái tóc đã bạc dần của ba mẹ, Nhân Tuấn lại càng nỗ lực làm thân thể tiếp thu linh hồn của mình, dù có bị bài xích bao nhiêu lần cũng không quan tâm.

Rốt cuộc, khi Đông Hách lại một lần nữa đến thăm, thì Nhân Tuấn đã thành công về tới thân thể bất động rồi.

"Nhân Tuấn a, La Tại Dân hôm nay kết hôn, Lý Đế Nỗ gửi video cho cậu, cậu có muốn xem không?"

Nói xong liền lấy ra di động.

"Mình biết cậu là khẩu thị tâm phi, rất muốn xem đúng không? Vậy mình liền cho cậu xem."

Trong video, La Tại Dân mặc một thân tây trang quỳ xuống đối với tân nương nói.

"Em nguyện ý gả cho anh sao?"

Tân nương lau đi nước mắt gật gật đầu. Video đột nhiên im bặt. Lý Đông Hách khóc thành tiếng.

"Nhân Tuấn a, La Tại Dân kết hôn, cậu ta thế nhưng bỏ cậu mà kết hôn. Mình cầu xin cậu, tỉnh lại được không, mình sẽ mang cậu đi tìm cậu ta! Mình sẽ tự mình lái xe đưa cậu đi tìm cậu ta, lôi cậu ta trở về, cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi!"

Nhân Tuấn dại ra tiếp thu tin tức này. Tại Dân muốn kết hôn, cậu ấy thế nhưng muốn kết hôn? Vậy nỗ lực bấy lâu nay của cậu lại là gì? Ông trời cho cậu một cái vui đùa, khi cậu sắp nhìn đến hy vọng, thì tin Tại Dân muốn kết hôn lại tát cho cậu một cái choáng váng. Nếu Tại Dân kết hôn, vậy thì khi cậu tỉnh lại chỉ còn là cái xác không hồn, sống, còn ý nghĩa gì đâu? Còn không bằng cứ như vậy rời đi, tỉnh hay không tỉnh lại còn có quan hệ gì đâu?

Nhân Tuấn từ bỏ, giống như "Hoàng Nhân Tuấn", không có chút nào lưu luyến mà từ bỏ thân thể. Cậu muốn từ bỏ, từ bỏ quyền chủ đạo thân thể!

Khi Nhân Tuấn vừa từ bỏ thân thể mình, điện tâm đồ bỗng xuất hiện biến hóa. Lý Đông Hách vội vàng ấn nút khẩn cấp trên giường bệnh, không tới hai phút, một đoàn bác sĩ chạy tới, phòng bệnh hỗn loạn không thôi.

Lý Đông Hách gắt gao nhìn chằm chằm điện tâm đồ, năm phút qua đi, mười phút qua đi, nửa giờ qua đi, một giờ qua đi, mọi người đều từ bỏ, ngay cả Lý Đông Hách chính mình cũng từ bỏ mà ngồi trên đất.

"Ha ha ha ha ha ha, Hoàng Nhân Tuấn a Hoàng Nhân Tuấn, mình nên nói cậu ngốc hay là nói cậu ngu đây? Hoá ra chấp niệm để cậu không rời đi vẫn là La Tại Dân sao? Sao cậu lại có thể cứ như vậy rời đi, sao lại có thể!"

Lấy lại tinh thần, Nhân Tuấn nhìn Đông Hách gần như hỏng mất mà không tự chủ được rơi lệ.

"Đông Hách a, thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi, mình không rời đi, không rời đi, cậu đừng khóc, hiện tại mình liền trở về, cậu đừng khóc, đừng khóc!"

Chẳng qua lúc này, Nhân Tuấn rốt cuộc đã không thể trở lại thân thể, một lần lại một lần nếm thử, cũng không hề có tác dụng. Nhân Tuấn mang theo khuôn mặt đẫm lệ ngồi dạt trên đất đối với bác sĩ nói.

"Tôi không chết, tôi không chết, làm ơn lại cứu giúp tôi một chút...... Cầu xin ông...... làm ơn lại cứu giúp một chút...... Cầu xin ông......"

Lý Đông Hách quỳ gối ở trước giường bệnh bắt lấy tay bác sĩ.

"Bác sĩ...... ông làm ơn cứu cậu ấy...... Thử lại đi...... Cầu xin ông...... Thử lại đi...... Cứu cậu ấy!"

Bác sĩ tiếc nuối lắc lắc đầu.

"Thực xin lỗi, trái tim của người bệnh đã ngừng đập, mong cậu nén bi thương."

Lý Đông Hách khẽ cười một tiếng.

"Cũng tốt, cũng tốt, thứ nghiệt duyên này kết thúc cũng tốt...... Ha ha ha........"

Đông Hách cười, cậu cười đến hỏng mất mà khóc rống lên.

Nhân Tuấn nhìn Đông Hách, nén lại nước mắt đi đến trước mặt người nọ, đôi tay vòng lấy đối phương rồi tuyệt vọng nói.

"Đông Hách a, thực xin lỗi........ Thực xin lỗi...... mình không nghe được bí mật của cậu...... Thực xin lỗi...... Về sau cậu phải sống thật tốt...... Cùng lắm thì kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ......... Thực xin lỗi......"

Như là cảm nhận được Nhân Tuấn tồn tại, Lý Đông Hách đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.

"......... Nhân Tuấn a...... Là cậu sao? Mình nghe được giọng của cậu, là cậu sao?"

Hoàng Nhân Tuấn kinh ngạc, lại nhìn đến Lý Đông Hách đối với một chỗ chỗ trống nói chuyện.

Không bao lâu sau, một người xa lạ đi vào phòng bệnh, sau đó tiêm cho Lý Đông Hách đang mang theo cảm xúc điên cuồng một mũi. Đông Hách cứ như vậy ở trước mặt Nhân Tuấn ngất đi.

"Anh đã làm cái gì với Đông Hách? Làm cái gì?"

Kim Đạo Anh rụt rụt tay.

"Tại sao lại đột nhiên lạnh như vậy."

Sau đó anh thở dài nhìn Lý Đông Hách.

"Học đệ, đừng trách học trưởng, không cho em một liều an thần, anh sợ em sẽ điên mất."

-tbc-

Chương này có thể giải thích cho rất nhiều thứ ở chương 3 phần 1.

Nhân Tuấn vốn dĩ có thể tỉnh lại, nhưng cậu ấy lại từ bỏ nó.
Cho nên bài học rút ra là đến phút cuối cùng cũng đừng từ bỏ, bởi vì bên cạnh còn có rất nhiều người yêu thương bạn ☺️☺️☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro