1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP: Oikage

"Em thích anh."

Oikawa vừa khó chịu vừa tò mò tại sao Kageyama Tobio lại bấm chuông cửa vào đêm khuya thế này mà không báo trước.

Nhưng cuối cùng khi nghe được những gì người được gọi là thiên tài nói, anh không nói nên lời

Anh đứng im không nói nên lời. Anh không thể tin được những lời anh vừa nghe được chính là từ miệng của đàn em dễ thương và cũng là đối thủ của anh.

Chỉ mới ngày hôm qua khi đội bóng chuyền Aoba Johsai bị Karasuno đánh bại ở vòng loại giải Liên trường mùa xuân và bây giờ anh lại bị chính cậu bé có vẻ mặt tự mãn này tỏ tình khi chứng kiến Aoba Johsai thua trận.

Giống như, sự táo bạo?

"Tobio-chan, đây là trò đùa ư? Nếu đúng, thì em đã vượt qua giới hạn rồi đấy..."

"Anh nhìn em có giống đang đùa?"

Oikawa im lặng. Đôi mắt nâu của anh nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Kageyama với vẻ sốc, tìm kiếm một chút sự giao động trong đó.

Nhưng khi không tìm thấy gì, anh biết đó không phải là chuyện đùa và Kageyama đang cực kì nghiêm túc. Dù vậy, anh vẫn không thể không cười.

Kageyama nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lấu. Khi thấy Oikawa không dấu hiệu ngừng cười, cậu lúng túng xoa gáy và thở dài lấy lại sự bình tĩnh.

"À. Chuyện là vậy đấy. Vậy thì em xin phép đi về đây."

Oikawa nhìn xuống và bắt gặp khuôn mặt vẫn vô cảm như mọi khi của Kageyama. Anh đột ngột ngừng cười và một cái cau mày hằn sâu trên trán anh ta.

"Đợi đã. Chỉ có thế thôi à?"

"Uh.. vâng? Đó là tất cả những gì em muốn nói với anh."

"Không. Ý anh là ... em vừa thú nhận rồi, phải không.."

"Đúng rồi ạ"

"Vậy, ừm.."

Giọng Oikawa nhỏ dần khi thấy Kageyama nghiêng đầu bối rối.

Sau một phút im lặng nhìn vẻ mặt bối rối và khó chịu của Oikawa, nét mặt anh chợt nhận ra. Kageyama thở dài lần thứ hai.

"Thoải mái đi, Oikawa-san"

Nhìn thẳng vào mắt anh, Kageyama nở nụ cười chân thật. Một nụ cười mà Oikawa chưa bao giờ nhìn thấy kế từ khi biết cậu và nó khiến cơ thể anh ngứa ran.

"Em đã yêu anh và tỏ tình với anh mặc dù anh ghét em."

Oikawa im lặng lắng nghe. Anh cảm thấy đầu óc mình choáng váng trong giây lát và đồng tử giãn ra trong sự hoài nghi. Mọi tế bào trong cơ thể anh đều dừng lại trong khi suy nghĩ của anh đang xử lí.

"Biết rõ rằng em đang chơi một trò chơi và em đã thua cuộc, em sẽ tự giải quyết đi cảm xúc của bản than. Vì vậy, anh không cần bận tâm đến em, Oikawa-san."

Nụ cười của Kageyama chuyển thành nhếch mép khi thấy phản ứng của Oikawa. Chàng trai tóc nâu đứng yên vì sốc quá nhiều lần với đôi môi mấp máy không thành lời và đôi má đỏ bừng.

"À ùm. Ngủ ngon, Oikawa-san."

Cậu quay gót bỏ đi, bỏ lại Oikawa bị sét đánh chết trân trước cửa nhà.

Những ngày hôm sau cho đến khoảng một tuần sau, Oikawa vẫn sinh hoạt như thường lệ.

Hoặc anh nghĩ thế.

Anh đến trường, tán tỉnh với những fan nữ và ăn cú đấm vào đầu đến từ Iwaizumi, tập bóng chuyền sau giờ học rồi về nhà.

Nhưng đối với Iwaizumi, cậu trai tóc nâu này đang cư xử rất kì lạ. Anh không chú ý trong lớp và cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ. Oikawa liên tục đi đường vòng trên đường về hà và có vẻ như lúc nào anh ấy cũng rất căng thẳng, mặc dù sau đó anh ấy làm rất tốt việc che đậy điều đó bằng hành động ngu ngốc của mình.

Iwaizumi không biết lý do là vì kể từ đêm đó, Oikawa không bao giờ nhìn thấy Kageyama nữa chứ đừng nói đến việc nói chuyện với cậu ấy. Đó thực sự là điều được mong đợi bởi vì họ đã học ở một trường trung học khác nhau.

Tuy nhiên, trước đây họ thường xuyên chạm mặt với nhau vì nhà của họ cùng một hướng. Nhưng bây giờ, có vẻ như Kageyama biến mất khỏi cuộc đời anh.

Gần như cảm giác như đêm đó chưa từng xảy ra.

Vì thế tối nay Oikawa cố tình chạy bộ quanh khu phố. Anh ấy chọn thời điểm mà Kageyama có thể sẽ ra ngoài chạy bộ vào đêm khuya.

Nhưng không có kết quả.

Anh chạy bộ suốt một giờ, thậm chí còn đến công viên và cửa hàng tiện lợi nơi anh thường gặp Kageyama, nhưng cậu không có ở đó.

Oikawa dừng bước. Cau có khi anh xoa mặt mình trong thất vọng.

"Mình bị cái quái gì vậy? Điều này không giống mình một chút nào.."

Đúng, anh ta coi thường Kageyama Tobio. Vậy tại sao anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy khi biết Kageyama có tình cảm với mình? Tại sao lời thú nhận của cậu bé lại khiến anh bận tâm đến vậy, khi chính cậu bé đã nói đừng bận tâm đến điều đó?

Có phải vì anh ấy thực sự không hề thấy điều đó xảy ra? Hay là bởi vì anh ta không thực sự ghét người lập công thiên tài? Có phải sự hận thù và cảm giác không muốn thua Kageyama mà anh đã cảm nhận suốt thời gian qua, thực chất chỉ là anh không muốn Kageyama ngừng yêu mến và sẽ mãi mãi ngưỡng mộ mình?

Nếu thực sự là như vậy thì cảm giác đó được gọi là gì? Oikawa không biết. Nhưng có một điều anh chắc chắn, rằng anh có thể cảm thấy như vậy bởi vì Kageyama Tobio đã đóng một vai trò quan trọng trong cuộc đời anh nhiều hơn anh nghĩ.

Vì thế hắn nhắm mắt lại một lát, cố gắng bình tĩnh lại. Hít một hơi thật sâu, anh nhìn quanh lần cuối trước khi trở về nhà.

Oikawa ngồi trên chiếc ghế dài gần sân bóng ngay bên ngoài lớp học của mình. Iwaizumi đang trực trong lớp nên vừa đợi bạn thân kết thúc buổi học vừa xem câu lạc bộ bóng đá đang khởi động trên sân.

Tất cả những học sinh năm ba như cậu đều đã rút lui khỏi mọi hoạt động câu lạc bộ và bị cấm đảm nhận bất kỳ vấn đề nào liên quan đến câu lạc bộ. Dù vậy, anh và Iwaizumi thỉnh thoảng vẫn tập bóng chuyền khi rảnh rỗi.

Nhưng hôm nay, họ đã hứa sẽ cùng nhau ôn bài cho kỳ thi sắp tới tại nhà anh. Ngày càng mất kiên nhẫn, Oikawa cáu kỉnh kiểm tra thời gian trên điện thoại.

"Lâu quá đi, Iwa-chan."

Khi nhìn lên, anh thấy Kunimi và Kindaichi đang đi cách anh không xa. Họ trông như vừa mới trở về từ buổi tập ở câu lạc bộ và khi họ đến gần hơn, Oikawa nhận thấy khuôn mặt của cả hai đều trông rất dữ tợn.

"Trời ạ, Karasuno giờ thậm chí còn mạnh hơn nữa. Chỉ trong vòng một tuần, bộ đôi quái đản này đã có những động thái mới.."

"Đúng rồi. Tệ quá. Trận tiếp theo, chúng ta sẽ thắng!"

"Tất nhiên rồi! Nhưng Kageyama, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ khi học cấp hai. Cậu biết đấy, Kunimi.. mặc dù tôi không thích cậu ta nhưng tôi không thể không cảm thấy mình như một người cha đáng tự hào.."

Tên của một người chuyền hai nào đó đã khơi dậy sự quan tâm của Oikawa. Anh ta bật dậy khỏi chỗ ngồi và nắm lấy cánh tay Kindaichi.

Kindaichi sửng sốt trước hành động bất ngờ đó và Kunimi cũng vậy. Nhưng khi họ nhận ra đó không ai khác chính là đội trưởng cũ của họ, sự kinh ngạc trên khuôn mặt họ ngay lập tức biến mất.

"Ơ, đội trưởng? Xin chào. Uh, không thấy anh ở đó.." Bỏ qua những lời lảm nhảm, Oikawa đi thẳng vào vấn đề.

"Karasuno có ở đây không?"

"C-có. Chúng em vừa mới đấu tập cùng nhau.."

"Tobio.. con nhóc đó cũng ở đây à?"

Oikawa chăm chú nhìn họ trong khi Kindaichi và Kunimi liếc nhìn nhau bối rối trước khi gật đầu đáp lại.

"Yo! Xin lỗi, mất quá nhiều thời gian."

Đúng lúc đó, Iwaizumi bất ngờ xuất hiện phía sau Oikawa. Vòng tay qua vai Oikawa, anh mỉm cười khi nhìn thấy các học sinh lớp dưới.

"Xin chào, Kindaichi, Kunimi, hai em vừa đi tập về ?"

"Xin lỗi, Iwa-chan. Nhưng chúng ta hãy hoãn kế hoạch học tập hôm nay lại nhé."

Oikawa không lãng phí thời gian. Gạt Iwaizumi sang một bên, anh chạy nhanh nhất có thể đến cổng trường.

"Chúa ơi, Oikawa-san vừa rồi trông rất tức giận. Lần này Kageyama đã làm gì vậy? Cầu mong cậu ấy yên nghỉ.."

Kunimi nói khi anh và Kindaichi bắt đầu bước đi trở lại, để lại Iwaizumi đang ngơ ngác một mình.

Oikawa chưa kịp thở thì đã đến cổng trường khi nhìn thấy cậu bé tóc đen đã lởn vởn trong tâm trí anh mấy ngày qua, đang bước đi và nói chuyện thoải mái với cậu bé tóc cam.

Anh có thể thề rằng ánh mắt họ đã chạm nhau trong giây lát, nhưng Kageyama nhanh chóng quay đi.

"Tch."

Anh ta tặc lưỡi khó chịu khi tiến đến chỗ cầu thủ trẻ nhất của Karasuno. Anh ta nắm lấy tay Kageyama từ phía sau, khiến Kageyama hét lên ngạc nhiên.

"Oikawa-san.."

Không nói gì, Oikawa dùng vũ lực kéo anh ra khỏi đồng đội của mình.

Anh nghe thấy Sugawara hét lên. Đe dọa sẽ giết anh ta nếu anh ta làm bất cứ điều gì xấu với đàn em quý giá của họ từ xa. Nhưng anh không quan tâm đến điều đó.

Khi cảm thấy họ đã đi đủ xa và cách xa mọi người, Oikawa dừng bước. Quay lại, anh phải đối mặt với khuôn mặt khó xử của Kageyama.

"Nói .. em đang tránh mặt tôi à?"

Ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ, Kageyama quay đầu sang một bên để tránh ánh mắt.

"C-cái gì? Không.. tại sao em lại làm thế?"

Oikawa tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa họ, anh nheo mắt lại.

"Vậy à? Vậy hãy nhìn vào mắt tôi và nói lại lần nữa."

Kageyama im lặng trong vài giây, không quấy rầy. Nhưng cảm nhận được cái nhìn chằm chằm dữ dội của Oikawa xuyên qua mình, cậu cuối cùng đã bỏ cuộc.

"Được rồi. Em-em đoán vậy.. em đã cố tránh mặt anh."

"Và tại sao vậy?"

"..Em đã bảo là anh không cần phải bận tâm đến em-"

Oikawa nắm lấy cổ áo Kageyama. Không cho anh cơ hội nói hết câu, anh đã ép cậu vào tường.

"Làm sao tôi có thể không bận tâm sau khi em nói những điều như vậy!? Và với nụ cười đó.."

Kageyama ngước lên. Khuôn mặt, trống rỗng vì bối rối, như thể bộ não của cậu không thể quay đủ nhanh để tiếp nhận những lời từ đôi mắt mở to của anh. Mọi cơ bắp trên cơ thể Kageyama như cứng lại trước khi một chút ửng hồng từ từ hiện lên trên khuôn mặt cậu.

"Cái gì?"

Oikawa thở dài, tựa đầu vào ngực cậu.

"Em nói như vậy rồi biến mất, em có thể ích kỷ đến thế sao?"

"Kể từ lúc đó, em là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Tôi cảm thấy như mình sắp phát điên rồi, thật đấy.."

Không nhận được phản hồi nào từ người kia, Oikawa tiếp tục.

"Em phải chịu trách nhiệm nhé."

Khoảnh khắc những lời đó thoát ra khỏi miệng, anh có thể cảm nhận được trái tim Kageyama đang đập rất mạnh. Nó đập mạnh đến mức như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cậu nhóc.

Khi Oikawa ngước nhìn cậu, điều đó càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Ngay cả bản thân Kageyama cũng không thể phủ nhận sự thật rằng anh có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình vang vọng bên tai.

Oikawa nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của cậu và Kageyama vẫn im lặng. Như thể cậu đang bị mắc kẹt dưới nước, mọi thứ đều chậm chạp và hỗn loạn. Không thể chịu đựng được nữa, Kageyama nhìn xuống thở dài.

Cố gắng che giấu khuôn mặt bối rối của mình một cách tuyệt vọng.

"Thật không công bằng, Oikawa-san.."

"..Anh muốn biết lý do tại sao em tránh mặt anh không?"

Oikawa nhướn mày. Anh nhẹ nhàng thả tay nắm cổ áo Kageyama ra, đồng thời im lặng lắng nghe những gì cậu sắp nói.

"Em đã nói rất nhiều về việc xử lý cảm xúc của chính mình. Nhưng sự thật là mọi việc không dễ dàng như vậy."

"Cảm giác này, không phải là thứ anh có thể kiểm soát. Nó không phải do anh quyết định. Và mỗi lần em nhìn anh, nó càng trở nên sâu sắc hơn.."

"Anh không biết phải làm gì nên anh cố tránh mặt anh. Nghĩ rằng điều đó sẽ giúp em giảm bớt cảm giác này đối với anh."

Oikawa đã biết Kageyama thích mình. Nhưng nghe tất cả những điều đó, chỉ để truyền đạt tình cảm sâu sắc của cậu về bản thân anh, đã khiến đầu gối anh yếu đi.

"Vậy nó có tác dụng không?"

Kageyama che mặt xấu hổ và lẩm bẩm trong miệng.

"Không. Không hề."

Oikawa cười khúc khích. Một nụ cười nhẹ nở trên môi anh, trong khi tay anh đưa ra để gạt bàn tay đang che mặt mình của Kageyama đi. Những gì anh tìm thấy đằng sau nó, là một cảnh tượng đáng chú ý. Kageyama luôn khắc kỷ, vụng về và thẳng thừng. Cậu tự tin một cách khó chịu. Vì vậy, khi nhìn thấy gò má đỏ bừng của cậu, anh không khỏi sửng sốt. Với lòng dũng khí còn lại, Kageyama ngước nhìn anh với đôi má ửng đỏ.

"Em yêu anh, Oikawa-san."

Cậu ấy nói. Adrenaline tràn vào cơ thể Oikawa như thể nó đang được truyền tĩnh mạch vào máu anh ta ở mức tối đa. Anh cảm thấy tim mình như muốn nổ tung vì sự đáng yêu này. Không muốn Kageyama thấy mình đỏ mặt, anh vòng tay ôm lấy người trẻ hơn. Kéo cậu vào lòng ôm.

"À, tôi nên làm gì với em đây, Tobio-chan.."

Kageyama nhắm mắt lại, đến lượt cậu cảm nhận được trái tim Oikawa đang đập thình thịch một cách nhanh chóng nhưng vẫn bình tĩnh. Cậu mỉm cười và vòng tay ôm lấy Oikawa.

---------------------------------------------------------

link của tác giả : https://www.wattpad.com/1008530576-blue-kageyama-one-shots-i-like-you/page/4

Mong mọi người vào ủng hộ tác giả.

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Không được đem bản dịch đi nơi khác. Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro