Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryu Minseok và Choi Wooje có lịch trình riêng nên về kí túc xá trễ hơn mọi hôm.

Hai người cùng lên lầu, Ryu Minseok sau khi chúc em út ngủ ngon thì cũng quay trở về phòng mình, Choi Wooje tạm biệt cậu sau đó xoay người tiến về phòng của Lee Sanghyeok.

Hôm nay nó làm việc nhiều nên có hơi mệt, nó muốn sạc pin trước đã.

Choi Wooje thường hay làm nũng để được Lee Sanghyeok cho ngủ cùng, nó cũng chẳng làm gì đâu, chỉ là ôm anh, thi thoảng len lén hôn chụt lên má trắng của anh một cái.

Chắc mấy bạn cũng biết rồi chứ gì, Choi Wooje thích Lee Sanghyeok.

Là cái kiểu thích muốn động chạm người ta á, cái kiểu muốn ôm, muốn hôn, muốn sờ soạng khắp người em, muốn mút lấy da thịt em, muốn gắn kết thân mật với em.

Tuy nó đen tối là thế, nhưng nó trân trọng em vô cùng, sao nó dám làm tổn thương em cho được.

Choi Wooje bước vào, sáng nay nó đã xin em ngủ chung với nó rồi nên em vẫn để cửa, nó mở cửa thật nhẹ nhàng, đóng cửa cũng thật khẽ, giờ này đã khuya rồi, nó sợ làm em tỉnh giấc.

Ai mà ngờ được Lee Sanghyeok vẫn còn chưa ngủ, tệ hơn nữa là còn đang thút thít trên giường kia kìa.

Choi Wooje hoảng loạn vô cùng, tim nó đập thình thịch, nó tiến nhanh đến kéo chăn em ra, để lộ khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

"Anh ơi...? Anh đau ở đâu ạ? Em đi gọi bác sĩ nhé?"

Nó lo lắng đến đổ mồ hôi mặc dù trong phòng vẫn còn bật máy lạnh phà phà, nó vụng về lau đi giọt lệ bên má em, nhẹ nhàng nâng người em dậy để đầu em tựa vào vai mình.

Choi Wooje mới đi có mấy tiếng mà cục cưng của nó đã khóc thế này rồi, mấy người lớn trong nhà chẳng biết chăm mèo gì hết.

Lee Sanghyeok thấy nó thì giật mình lắm, hình như em đã quên mất việc hôm nay nó sẽ ngủ cùng em. Em vội lau đi nước mắt, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nói, "Mừng Wooje về nhé. Anh không sao đâu, anh... Anh vừa mới xem một bộ phim buồn nên mới vậy thôi."

Tim Choi Wooje lại nhói thêm lần nữa. Nó đau lắm, em chẳng bao giờ tâm sự với nó, việc gì cũng giấu cho riêng mình, và em chưa từng coi nó là một người trưởng thành.

Nó biết em thương nó, sợ ảnh hưởng đến tâm lí nó, nhưng nó cũng hai mươi rồi, nó đã mạnh mẽ hơn, nó cũng muốn được gánh vác cùng em, được chia sẻ cùng em.

Choi Wooje gượng cười, "Sanghyeokie có thể nói cho em được mà... Anh đang buồn chuyện gì đúng không ạ?"

Em có thể tin tưởng nó được mà, đừng xem nó là một đứa em trai nữa.

Nó chẳng muốn thế.

Tay Choi Wooje vẫn đặt ở gáy em, khiến em phải nhìn thẳng vào mắt nó. Lee Sanghyeok nghiêng đầu né tránh, em lắc đầu rồi nắm lấy tay Choi Wooje kéo xuống, "Wooje đi làm mệt lắm rồi đúng không? Mình đi ngủ nhé."

Môi mèo cong lên thành một nụ cười, Choi Wooje rất thích nhìn em cười, vì điều đó làm nó thấy hạnh phúc, nhưng nụ cười này không giống thế, nó chỉ thấy toàn che giấu và gượng gạo.

Nó hơi cúi đầu, khóe mắt cay cay, cố nhịn để không rơi nước mắt, nó cũng cười lại với anh, "Dạ. Anh không sao thì tốt quá. Mình ngủ thôi ạ."

Đèn tắt, không khí lại lạnh lẽo, tim Choi Wooje vẫn chưa thể ngừng đau, nó cố gắng níu kéo tia hi vọng cuối cùng, nó hỏi anh: "Sanghyeokie tâm sự với em nhé...?"

Choi Wooje đợi rồi lại đợi, em vẫn không trả lời nó.

"Anh ngủ rồi ạ?"

"..."

Choi Wooje trở mình xoay mặt đối diện tấm lưng gầy gò của em, một giọt nước rơi trên sống mũi, nó dụi mặt vào gối để giấu đi đau lòng. Nó nhẹ nhàng tựa trán vào lưng em, cuộn người lại gần về phía em.

"Sanghyeokie ngủ ngon." Choi Wooje thủ thỉ.

Nó chẳng dám ôm em vì biết em chưa hề ngủ.

Nó chẳng dám hỏi thêm gì vì biết em sẽ không trả lời đâu.

Nó chẳng dám khóc lóc với em rằng sao em không chịu chia sẻ cùng nó, vì nó chẳng có danh phận gì.

Lee Sanghyeok ơi là Lee Sanghyeok, khi nào anh mới chịu để ý đến em?

-------

Lee Sanghyeok nghe nó chúc ngủ ngon rồi im lặng, em mới thở nhẹ một hơi.

Em chẳng dám nói cho nó biết em thích Lee Minhyung, rồi em khóc vì Lee Minhyung thích Ryu Minseok.

Chuyện buồn cười đến cỡ nào.

Là do em yếu đuối.

Một phần nữa là, Lee Sanghyeok biết Choi Wooje thích em.

Sao em dám nói đây?

Nếu như nói, em sẽ làm tổn thương Wooje mất.

Nếu như không nói, liệu có tốt hơn không?

Lee Sanghyeok tự hỏi.

Cơn buồn ngủ ập tới, khóc nhiều đúng thật khiến em có hơi mệt mỏi.

Em thiếp đi, cảm nhận được hơi ấm ở lưng mình.

Wooje ơi, anh luôn để ý đến em mà.

------

Còn vài ngày nữa sẽ diễn ra ngày chia đội của LCK Kick-off 2024 nhưng Ryu Minseok lại đổ bệnh.

Ryu Minseok cũng không biết số mình bị làm sao nữa.

Lâu lâu mới có dịp đi gặp crush mà cậu lại bệnh thế này.

Ừ thì, crush của Ryu Minseok là ai chắc mấy bạn cũng biết rồi, là Kim Hyukkyu đấy.

Chuyện là từ ngày đi lịch trình với Choi Wooje xong thì Ryu Minseok bị nhiễm COVID luôn.

Ryu Minseok khó chịu ho vài cái, sụt sịt mũi.

Cậu gác tay lên trán nghĩ, kể ra thì từ hôm đó cậu thấy mọi người cứ là lạ.

Nhất là Lee Sanghyeok.

Thường ngày thì Lee Sanghyeok hay đùa giỡn và trêu chọc Lee Minhyung, sau đó hai người còn có cái tiết mục trò chuyện đêm khuya nữa.

Tiết mục đó thú thật làm cậu hơi bực á.

Mặc dù sau khi tâm sự cả hai đều có vẻ nhẹ nhõm hơn nhưng không hiểu sao Ryu Minseok vẫn thấy tức tức.

Còn bây giờ thì tự dưng Lee Sanghyeok lại quay ra nói chuyện với Moon Hyeonjoon nhiều hơn, Moon Hyeonjoon trông mặt thì rất là vui luôn, còn Lee Minhyung thì lạ lắm, mỗi lần vào thăm bệnh cậu là hắn lại nhìn cậu bằng ánh mắt rất lạ.

Như có chút ghen tị.

Ryu Minseok không hiểu nỗi hắn ta ghen cái gì ở mình.

Còn Choi Wooje ấy hả, nhìn cũng buồn buồn, nhưng vẫn như lúc trước ấy mà, không đáng lo lắm.

Sau LCK seson opening sẽ vào mùa giải và đội có một trận đấu với GenG, may mắn là tuy bốn người có biểu hiện lạ nhưng vẫn call và phối hợp với nhau lúc đấu tập rất tốt.

Còn về tâm sự của họ, Ryu Minseok không hỏi vì họ nhìn như không muốn nói, nếu như bốn người muốn trò chuyện với cậu, cậu luôn sẵn sàng nghe.

Mặc dù Ryu Minseok có chút lo cho Lee Sanghyeok

Có chút xíu à.

Chút xíu thôi á.

Bởi vì em cũng nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

Đôi mắt long lanh ấy của em nhìn cậu làm cậu cảm thấy cũng vui, nhưng mà trong ánh mắt ấy có chút... Lẫn lộn.

Ryu Minseok lắc đầu làm tan đi suy nghĩ.

Dù sao cậu cũng không thể lo cho tình địch quá nhiều được, đúng không?

Kim Hyukkyu thích Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok hình như thích Lee Minhyung, mà giờ thì có vẻ đang chuyển sang Moon Hyeonjoon?

Ryu Minseok cảm thấy khó chịu.

Là do bệnh thôi.

Cho dù thế nào, chỉ cần Lee Sanghyeok không thích Kim Hyukkyu là được.

Tốt nhất là đừng thích ai luôn.

Ryu Minseok bị suy nghĩ ấy làm cho giật mình.

Hình như bệnh làm cậu điên thật rồi.

Cậu có quyền gì mà cấm cản người ta chứ.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, thôi thì cậu cứ đi ngủ vậy.

Cậu có quên không nhỉ...

Ryu Minseok không biết rằng cậu lo cho đồng đội tới mức quên thông báo với crush rằng mình đang bệnh.

Cơ hội để lấy lòng thương cảm của crush, Ryu Minseok cứ thế mà bỏ qua.

Cũng phải thôi, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn biểu hiện lạ của em, đâu còn hơi sức nghĩ chuyện khác nữa.

À, nhắc lại cho mọi người nhớ, Ryu Minseok thích Kim Hyukkyu đấy nhé.

Còn lâu cậu mới thích con mèo ốm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro