Chap 2: Xuyên sách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook mở to đôi đồng tử, có phải cậu nghe nhầm không: Vương phi sao?
Tiểu Lan hớt hải chạy vào khóc than:
- Vương phi, người có sao không? Nô tì lo muốn chết đi được.
Jungkook mặt ba chấm nhìn cô gái buộc tóc hai bên búi nhỏ như linh đồng phía dưới. Giọng ấp úng:
- A, cái đó, em gái, em gọi anh là gì thế?
- Vương phi, người sao vậy, có phải mất trí rồi không? Chỉ tại thái y không đến chữa trị, em thật vô dụng. Huhu..

Jungkook thật muốn chửi thề, kìm lại nhẹ giọng:
- Ây, em gái đừng khóc. Nói anh biết chuyện gì đang xảy ra?
Tiếng khóc lại lớn hơn:
- Vương phi, người quên em thật rồi, em là Tiểu Lan đây mà.

Cmn cậu bực thật rồi, giọng quát lớn:
- Im lặng!
Tiểu Lan sợ hãi im bặt, Jungkook bình tĩnh lại có chút áy náy, cậu lớn tiếng với cô nhóc xa lạ như vậy:
- À, Tiểu Lan, em là Tiểu Lan phải không?
Cô nhóc gật gù, Jungkook xoa mi giọng nhẹ lại:
- Em có thể cho anh biết đây là đâu được không?
Tiểu Lan từ từ lên tiếng:
- Người là nam vương phi duy nhất trong phủ lục vương gia, là thê tử chính thất tên thật Điền Chính Quốc, con trai của Điền lão tướng quân có uy lớn trong triều.

Jungkook lắng nghe tiếp nhận lượng thông tin lớn, cái tên Điền Chính Quốc như sét đánh ngang tai, không lẽ...mở giọng dò xét:
- Có phải lục vương gia đó tên Doãn Kỳ, Thạc Trân, Nam Tuấn, Hiệu Tích, Chí Mân, Thái Hanh đúng không?
- Phải a, nhưng người không được gọi tên thân mật như vậy, phải xưng thần đệ, gọi vương gia.

Jungkook ù ờ, hỏi một lần nữa như xác thực:
- Vậy Liên Thi Nhã là ai?
- Đó là trắc phi được lục vương gia sủng ái, vì cô ta nên vương phi mới rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Sóng lòng nổi lên: Thôi xong, Jeon Jungkook, mày xuyên không rồi, lại vào đúng quyển sách ngôn tình máu chó chết tiệt. Hơn nữa, mắt đảo quanh. Là vương phi mà chỗ ở không sang trọng như trong phim gì hết. Cô nhóc kia lại nói như vậy thì khả năng cao cậu số thảm rồi. Không phải là một vị vương phi bị ghét bỏ chứ.

Tiểu Lan thấy cậu ngơ ngác liền lên tiếng hỏi:
- Vương phi, có phải người nhớ ra gì không?
Jungkook nhìn xuống cô nhóc đang khom lưng ở dưới mà trầm tư: Ngoài cái tên nhân vật đọc được từ trang đầu tiên thì cậu có biết cái quái gì đâu.

Thôi vậy, đã diễn vai mất trí nhớ thì diễn cho tròn cho đạt. Hơn nữa cũng là cái cớ để mọi người không nghi ngờ:
- Không có, Tiểu Lan, chỉ là tự dưng thốt ra thôi, chắc họ tạo ấn tượng quan trọng với ta. Phải rồi, mau gọi hết người ở chỗ mình ra đây.
- Vâng, vương phi.

Jungkook nhìn nhóm người trước mặt: Hai hạ nhân, một cung nữ. Nói nhóm thì quá rồi, vài người thì đúng hơn. Nhìn tình hình như vậy thì số phận của nhân vật Điền Chính Quốc này không mấy tốt đẹp rồi.

Jungkook muốn thành nhà sử học chứ không muốn tự mình quay về trải nghiệm trực tiếp lịch sử như thế này đâu. Thế kỉ XXI tiện nghi bao nhiêu, cũng may cậu không còn ai ngoài bà ngoại, học phí cũng được miễn phí, kí túc xá không mất quá nhiều tiền nên cậu đủ trang trải được. Còn bây giờ, ở nơi chết tiệt này đơn thân độc mã không bạn bè thân thích, là vương phi nhưng chắc là vương phi bù nhìn rồi. Haizz..

Trong đầu cậu bỗng nảy ra suy nghĩ, không phải nói cậu là con trai tướng quân sao. Cậu có thể hòa ly với sáu tên vương gia kia rồi trở về nhà sống sung sướng là được mà. Hơn nữa, nếu đã xuyên không về cổ đại, cậu sẽ trải nghiệm du ngoạn, tai nghe mắt thấy, sau này cậu sẽ trở thành nhà sử học vĩ đại nhất. Hắc hắc.

Tiểu Lan nhìn cậu cười có chút rợn người, vương phi mất trí đến phát điên sao. Jungkook nhận ra mình thất thố, liền chỉnh lại cảm xúc:
- Hai em trai này tên gì thế, Tiểu Lan?
- A, vương phi, bọn họ là nô tài của người, đây là A Bình, bên cạnh là A Phúc.

Jungkook hài lòng, khuôn mặt trắng trẻo dễ thương thế này lại làm người hầu, thật phí phạm, được rồi, Jeon Jungkook này sẽ ra tay:
- A Bình, A Phúc, Tiểu Lan, bây giờ các em là bạn bè của ta, không cần quá câu lễ nghĩa. Mau nói tình hình trong phủ giúp ta.

A Bình, A Phúc hoảng hốt:
- Vương phi, thân phận người cao quý, chúng nô tài không dám.
Jungkook xua tay xuề xòa:
- Không cần, nói đi. Sao ta lại ở đây, hình như khu này rất hoang vắng.

Tiểu Lan căm phẫn lên tiếng:
- Vương phi, người bị Liên Thi Nhã vu oan giá họa lấy cắp đồ của cô ta, cho người đánh đập cô ta nên lục vương gia mới cho người cư trú tại Thanh Bạch viện này.

Jungkook ừm hứm một tiếng, quả là ngôn tình cẩu huyết, nam chính chắc là thông minh kiệt xuất gia thế quyền lực nhưng IQ và EQ sẽ thành số âm khi nữ chính bị thương. Có điều, nói như vậy Liên Thi Nhã là nữ chính bị hắc hóa à. Chậc!

Bất quá, cậu cũng tìm ra giải pháp rồi, có cơ hội gặp mặt mấy tên nam chính này sẽ tiến hành hòa ly. Đây là cổ đại, không phải thế giới của cậu, cậu sẽ không thể để mình mất mạng. Xem nào, cái tên Thanh Bạch viện cũng được chứ, chỗ này có thể sửa sang. Còn có, cậu hình như chưa xem diện mạo của Điền Chính Quốc này:
- Tiểu Lan, mang gương tới đây.
- Vâng, vương phi.

Jungkook cầm lấy gương lên quan sát. Vẫn là khuôn mặt của cậu, có cái tóc dài và đen hơn. Thân hình sao nhỏ con thế này nhỉ. Sáu múi của cậu thành eo thon gọn, bắp tay cũng mất luôn rồi. Thiên à, cậu ghét việc mình nhỏ bé, ra đường sẽ bị hiểu nhầm thành con nít mất. Tóc dài như vậy, trang phục cũng không được mới. Cậu muốn thư giãn một chút:
- Tiểu Lan, em chuẩn bị giúp ta nước tắm.
- Vâng, vương phi.

Jungkook bước vào buồng che, quả nhiên có bồn tắm bằng gỗ rắc cánh hoa hồng. Không ngờ mình cũng có ngày này. Nhưng sao Tiểu Lan vẫn ở đây?
- Tiểu Lan, em ra ngoài đi.
- Vương phi, thường ngày em vẫn giúp người tắm rửa mà. Không lẽ người chê em không biết làm sao?

Jungkook vội ngăn lại, cậu sợ cô nhóc này lại khóc òa lên mất:
- Không có, Tiểu Lan, ta không có ý đó. Với lại ta là nam nhân...có hơi khó xử cho em.
- Vương phi, người sao vậy? Người cũng có bộ phận kia giống em, còn có thể mang thai, chúng ta không khác gì nhau đâu ạ.

Jungkook hét lớn:
- Cái gì, mang thai sao?
Tiểu Lan gật gù. Jungkook lẩm bẩm: Loạn rồi, loạn thật rồi.
- Tiểu Lan, ta muốn ở một mình.
Cô nhóc cũng biết điều ra ngoài đóng cửa. Jungkook tháo bỏ y phục cổ trang rườm rà rồi thả mình xuống nước nóng. Tay bắt đầu kiểm tra cơ thể, quả nhiên có bộ phận dư thừa kia. Jungkook, mày thành người song tính rồi. Thật muốn cắn lưỡi, cậu muốn trở về nhà.

Sau khi tắm xong, Jungkook lau khô tóc, mặc lớp quần áo trắng mỏng ra ngoài, hương thơm dịu nhẹ trên người tỏa ra thanh mát nhanh gọi Tiểu Lan vào quấn tóc cùng thay y phục. Jungkook nhíu mày nhìn chiếc áo màu đỏ. Cậu anti màu sặc sỡ:
- Tiểu Lan, em tìm cho ta bộ nào thanh nhã chút.
- Vương phi, không phải người thích màu đỏ sao?
- Tiểu Lan, sau này tránh màu chói ra, ta không muốn thành tâm điểm của sự chú ý.
- Vâng, em biết rồi.

Jungkook hài lòng nhìn tà áo xanh lơ trên người, tóc quấn gọn cài bằng trâm bạc. Hmm, nếu giờ có thêm một chiếc quạt nữa, cậu có lẽ sẽ thành thư sinh ưu tú của khoa nhạc kịch diễn xuất được rồi.

Bữa trưa nhanh được dọn ra. Jungkook mặt đen nhìn thức ăn trước mặt: Màn thầu, rau xanh. Cậu không phải là chê nó không ngon mà là quá ít. Lúc trước ở kí túc xá ăn qua loa cũng là hai gói mì. Bây giờ chỉ có một cái bánh bao, dạ dày cậu sẽ teo dần mất. Không được, phải cải cách:
- Tiểu Lan, mỗi bữa chúng ta chỉ có thế này thôi sao?
- Vâng, vương phi, em xin lỗi, lương bổng của chúng ta bị người của Liên phi chặn hết rồi.

Jungkook nhìn khu vườn để đất trống phía sau bắt đầu nảy ý tưởng:
- Tiểu Lan, ở đây có hạt giống không?
- Có, hình như Lưu mama ở nhà bếp vẫn thường để riêng hạt giống ra một túi nhỏ.

Jungkook vui sướng, tốt rồi:
- Tiểu Lan, mai em đến đó lấy ít tiền mua nó đi.
- Vương phi, số tiền đó không còn nhiều, để dành dụm mua son phấn trang sức cho người.
- Mấy cái đó không cần. Chúng ta phải no bụng đã. Còn nữa, ta muốn ra ngoài quan sát chỗ này.
Tiểu Lan xúc động nghẹn ngào:
- Vâng, vương phi.
- Tiểu Lan, không được khóc. Nước mắt chỉ dành cho những người chúng ta thực sự yêu thương.
- Vương phi, người cũng là người thân của em.

Jungkook xoa đầu cô nhóc, thật đáng yêu. Hai chân mở cửa ra bên ngoài, bên cạnh còn có A Phúc, A Bình. Jungkook đảo mắt nhìn biệt viện. Như này cũng bằng một ngôi nhà bình dân chỗ cậu rồi, tường quét dọn qua, treo lại biển, trồng ít rau, đóng một bộ bàn ghế đặt chỗ cây hồng hạnh lớn kia để nghỉ mát. Hừm, không tồi.

Jungkook nhờ Tiểu Lan mang giấy tới viết những đồ cần thiết để sửa sang nơi này. Lần đầu cầm bút lông có chút bỡ ngỡ, nhanh chóng cứng nét chữ rồi viết ra một loạt. Tiểu Lan cảm thán:
- Vương phi, chữ người đẹp quá!

Jungkook cười mỉm:
- Không có gì, mau tìm mấy đồ ta cần, ngày mai chúng ta tiến hành công việc. Được không?

A Bình cùng A Phúc áy náy:
- Vương phi, những việc này người không cần động tay chân, là trách nhiệm của chúng nô tài.
- Ây, không được. Chúng ta bây giờ là bạn bè. Có hoạn nạn phải sẻ chia, đi đi.
- Vâng, vương phi.

Jungkook cao hứng vẽ thêm mấy bức tranh, cái này để trang trí trong nhà đi. Còn có, mai chắc là phải làm thứ gì đó để chơi. Nơi này không có Wifi cũng thật bất tiện. May là nắng hè cũng không gắt, nếu không cậu thực sự sẽ nhảy xuống sông cho mát vì không có điều hòa.

Bên ngoài cũng không còn sớm, Jungkook nhanh về giường ngủ, ngày mai sẽ là ngày dài vất vả với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro