Chap 3: Vương gia hắn ở đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng chiếu nhẹ vào phòng, Jungkook mở mắt vươn vai tỉnh dậy. Tiểu Lan nhanh chóng đem nước vào giúp cậu sửa soạn thay y phục. Bữa sáng với thức ăn quen thuộc, màn thầu, rau xanh. Không sao, đợi một thời gian, thực đơn sẽ thay đổi.

Jungkook hài lòng nhìn A Bình, A Phúc mang đồ tới, bắt đầu buộc tà áo rộng trở nên gọn gàng, bốn người cùng nhau ra ngoài làm việc. Jungkook bỗng nảy ra ý khích lệ, đặt tay chồng lên nhau cùng nói: Fighting!
Tiểu Lan mặt tò mò ngơ ngác: Vương phi, đó là gì vậy?
Jungkook cười giòn tan, bọn họ làm sao biết nhỉ:
- Là cố gắng đó. Nào, Fighting!
Ba người còn lại cũng đồng thanh hô lên. Những hạ nhân đi qua nghe thấy tiếng ồn mà thắc mắc. Thanh Bạch viện hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy? Lúc trước chẳng phải vô cùng vắng vẻ không một ai dám đến sao? Người này truyền tai người kia rồi cũng đến phủ chính.

Jungkook trong sân bắt đầu cầm cây cọ sơn tường cùng đám người Tiểu Lan trò chuyện. Bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nhưng giọng nói lại mang chút hài hước:
- Tiểu Lan, ta nói cho em nghe. Chúng ta vì miếng cơm manh áo mới bất đắc dĩ cải tạo nơi này thôi. Để bổn thiếu gia ra ngoài được, ta mở quán bạc, quán rượu thành doanh nhân lớn nhất, sợ là tiền tiêu không hết.

A Phúc nén cười, sao trông vương phi lại như kiểu đùa giỡn thế này:
- Vương phi, nhưng chúng ta bị cấm túc, sẽ không ra ngoài được đâu.
- Haizz, A Bình trắng trẻo, cùng lắm thì chúng ta trồng rau nuôi cá, em yên tâm, bổn thiếu gia sẽ không để các em đi theo mà chết đói. Hơn nữa còn cười lớn vui vẻ suốt ngày đấy.

A Phúc nghe cái biệt danh mà cười thành tiếng:
- A Bình, vương phi nói ngươi trắng trẻo. Haha.
A Bình xấu hổ đỏ mặt, Jungkook cười toe toét: Đúng là đáng yêu!

Sơn tường xong, Jungkook mặt cũng đã lấm lem ướt mồ hôi, nhanh bắc thang gỡ biển xuống sơn lại màu. Tiểu Lan liền lên tiếng:
- Vương phi, người mau nghỉ đi.
- Ây, không được. Bảng tên đại diện cho chủ nhân của nó. Ta tất nhiên phải tự tay sửa đổi. Không cần lo lắng, Tiểu Lan.

Jungkook lau sạch bụi rồi lấy mực tô lại hàng chữ nhòe mờ. Vết mực bắn lên má, cậu ngọ nguậy lau thì càng bẩn, cuối cùng là mặc kệ.
Sau đó bắt đầu bắc thang lên treo lại biển, A Phúc, A Bình ở dưới lo sợ giữ thang. Còn Jungkook thì chẳng để ý nhiều. Giữ một đoạn thì quay đầu sang Tiểu Lan đứng ở xa nói lớn:
- Tiểu Lan, cân chưa?
- Vương phi, nhích qua bên trái một tí.

Jungkook lại dùng sức đẩy tấm bảng. Tiểu Lan mừng rỡ kêu lên:
- Vương phi, được rồi.
Jungkook thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị bước xuống lại nghe thấy tiếng hét của Tiểu Lan, A Bình, A Phúc giật mình quay lại cũng bỏ tay khỏi thang. Chiếc thang bị chao đảo khiến Jungkook nghiêng ngả:
- Này, A Bình, mau, giữ thang lại.
A Bình sợ hãi nắm lấy thang nhưng phía trên thì không có chỗ trụ, chiếc thang lật xuống, A Phúc cùng Tiểu Lan hốt hoảng kêu lên:
- Vương phi!

Jungkook nhìn mình sắp ngã xuống nền gạch, hai mắt nhắm chặt: Thảm rồi, sẽ đau lắm đây. Ôi! Đất mẹ con về với người đây. Ể? Hình như chưa có gì xảy ra?

Jungkook mở mắt lớn nhìn người ôm mình trước mặt xoay một vòng. Cậu cảm thán: Thì ra đây là khinh công trong truyền thuyết sao. Trên cao thật là mát.

Chân chạm xuống đất, Jungkook lắc đầu nghiêng ngả rồi giữ thăng bằng, cách xa tên nam nhân cứu cậu, cất giọng ấm áp:
- Đa tạ đã giúp ta.
Jungkook quay sang chỗ Tiểu Lan hỏi han:
- Tiểu Lan, em không sao chứ?
- Vương phi, em không sao. Chỉ là bị ngã, vết thương nhỏ thôi.
- Không được, em trật chân rồi. Để ta.

Jungkook khuỵu xuống cởi giày Tiểu Lan, xoa nhẹ chân rồi bẻ một tiếng. Tiểu Lan thét lên vì đau rồi từ từ di chuyển:
- Vương phi, thực sự hết đau rồi.
Jungkook cười nhẹ rồi đeo giày giúp cô nhóc, đỡ Tiểu Lan đứng lên. Jungkook quay sang thấy A Bình, A Phúc co rúm cúi đầu run rẩy liền thắc mắc với Tiểu Lan:
- Bọn họ sao vậy. Ta làm sai chuyện gì sao?

Tiểu Lan hướng mắt nhìn tên nam nhân trước mặt vội quỳ xuống:
- Tham kiến vương gia.
Jungkook cười lớn:
- Tiểu Lan, chúng ta còn phải đóng ghế, gieo hạt giống nữa đấy. Không đùa nữa đi thôi. Mấy tên vương gia đó không đến đây đâu.

Tiểu Lan sợ hãi kéo tay cậu, Jungkook đảo mắt sang tìm kiếm xung quanh:
- Thực sự có sao, vậy hắn ở đâu?
- Vương phi, là người trước mặt.
- Hả, vị huynh đài mới cứu ta sao? Không thể nào.

Giọng nói trầm thấp vang lên:
- Đã lâu không gặp, vương phi quên bổn vương rồi sao?
Jungkook ngớ người nhìn hắn, tay chân run rẩy vội quỳ xuống:
- Xin lỗi, à không, tham kiến vương gia.

Kim Thái Hanh nhìn cậu khép nép sợ hãi mà nhếch môi. Cung nữ bàn tán nói Thanh Bạch viện có chút khác lạ. Không hiểu sao hắn lại tò mò đi tới, trong lòng thầm nghĩ chỉ là tiện đường muốn xem Điền Chính Quốc lại có chiêu gì mới thu hút bọn hắn.

Từ xa quan sát đã thấy cậu vui vẻ cùng đám hạ nhân. Nụ cười vô cùng rạng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp trong ánh nắng cùng thân hình mê người khiến cậu trở lên lộng lẫy hơn bao giờ hết.

Điều lạ là Điền Chính Quốc không son phấn như mọi khi, y phục thì chuyển thành màu thanh nhã, không còn sắc chói rực rỡ. Cách cậu nói chuyện cũng thật khác lạ, khiến người ta cảm thấy thoải mái tự nhiên.

Lúc cậu chuẩn bị ngã xuống, tim hắn len lỏi chút gì đó lo sợ không rõ. Vội bay đến ôm cậu vào lòng. Nhưng cậu hình như không để ý hắn, rốt cuộc tại sao lại thay đổi như vậy?

Nhìn cậu sốt sắng lo cho Tiểu Lan mà có chút bực tức khó chịu. Hơn nữa, cậu không nhận ra hắn. Kim Thái Hanh tỏa sát khí ra ngoài.

Jungkook quỳ gối dưới đất thấy chút rợn người, hai mắt không dám ngước lên: Tiêu rồi, hắn ta đang tức giận, mà cậu bị ghét như vậy, có phải sắp thành bao cát bị đấm đá rồi đi đời luôn không. Cậu mới xuyên về đây chưa được một ngày tròn đâu.

Kim Thái Hanh nhìn cậu không dám nhúc nhích có chút thỏa mãn, mở lời:
- Vương phi mau đứng dậy. Bổn vương không dám nhận lễ.

Jungkook từ từ đứng lên, mắt đảo quanh quan sát: Thật đẹp trai, mặt vline tỉ lệ vàng, lông mày kiếm, tóc búi gọn cùng y phục màu tím khắc rồng quyền lực. Hắn đúng là vương gia rồi, nhưng là tên nào trong sáu tên nhỉ?

Thái Hanh nhìn ánh mắt của cậu, không phải tia si mê điên cuồng mà chỉ nhàn nhạt đánh giá thưởng thức. Trong lòng càng lúc khó chịu, hắn tin mị lực của bản thân mình nhưng Điền Chính Quốc hôm nay chỉ bình thản xem xét, không vướng tí bụi trần sắc dục. Đáng chết.

Jungkook thì thầm bên tai Tiểu Lan: Hắn ta là ai?
- Vương phi, đây là Kim tam vương gia - Kim Thái Hanh.
Jungkook gật gù, nam chính, quả nhiên ngoại hình xuất chúng. Có điều, ở thế giới của cậu cũng không ít người đẹp trai. Kim Thái Hanh này có thể cho vào danh sách "Soái ca sinh ra để ngắm" với hàng nghìn cái tên của cậu đi. Chậc! Jungkook à, mày thật thiếu nghị lực.

Jungkook thấy không khí có chút gượng gạo, vì tên này mà A Bình, A Phúc cùng Tiểu Lan không tự nhiên như trước. Đánh mắt nhìn Thái Hanh chắp tay trước mặt nhẹ giọng:
- À Kim Thái...à không, vương gia. Biệt viện của thần đệ đang tu sửa, không thể tiếp đón người. Xin thứ lỗi, hay người cứ qua chỗ Liên phi trước đi ha.

Kim Thái Hanh nhíu mày, cậu muốn đuổi người, lại còn ném hắn cho nữ nhân khác, thực sự không để ý hắn sao. Hai mắt chằm chằm nhìn cậu.

Jungkook đổ mồ hôi hột, tên vương gia quái quỷ này. Không phải hắn ghét cậu sao, cậu đã ngỏ ý hắn rời đi về với người đẹp của mình, tránh gặp mặt nước sông không phạm nước giếng, bây giờ lại nhìn cậu như giết người thế này, thật khó hiểu.

Tiểu Lan vội lên tiếng chữa cháy:
- Vương gia, vương phi mấy ngày trước bị ngã đầu đập vào đá nên mất trí nhớ. Vì thế mới không nhận ra người.
Jungkook cũng gật gù cười miễn cưỡng:
- Phải phải, là vậy đấy.

Kim Thái Hanh đến gần nắm chặt cằm cậu sắc lạnh:
- Mất trí nhớ? Ha, không phải là chiêu cũ rích muốn câu dẫn thu hút bọn ta nữa chứ, Điền Chính Quốc?
Jungkook khó chịu hai mắt trừng lớn: Tên điên này, ông đây là xui xẻo vớ phải quyển ngôn tình máu chó nam nữ chính các người mới khổ sở rơi vào cảnh này. Câu dẫn cái khỉ gì, phi phi.

Kim Thái Hanh nhìn cậu gan lớn trừng mắt với hắn liền thả tay khỏi cằm. Hắn không đoán ra tâm tư của cậu, chết tiệt. Hất tay áo mạnh bạo rồi rời đi trong gió.

Jungkook xoa cằm nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh nhỏ dần liền chửi thề, chân giậm mạnh xuống đất. Khốn khiếp, đợi cậu đây hòa ly xong rồi ra ngoài, sẽ tính sổ với hắn, đồ ngạo mạn khó ưa.

Tiểu Lan vội lên tiếng:
- Vương phi, người đừng chọc giận vương gia.
-Phi, ta không thèm. Tại hắn mà mất bao thời gian. A Bình, A Phúc chúng ta tiếp tục.

Jungkook cầm búa đóng đinh gõ  mạnh, miệng thầm thì chửi bới: Tên mặt lạnh ngứa mắt, tên vương gia lộng quyền, ngôn tình đáng ghét.

Tiểu Lan sợ hãi trước biểu cảm như đang ra sức hung hăng đánh ai đó của Jungkook mà không dám ho he. A Bình, A Phúc cũng biết điều im lặng. Cuối cùng cũng đóng xong bộ bàn ghế, Jungkook tay lau mồ hôi trên trán, coi như là trút giận hết vào đây.

Jungkook ngồi xuống uống một ngụm trà, dù nó không phải loại hảo hạng nhưng trà chính tông cổ đại được tận mắt thưởng thức cũng thật thú vị. Hình như chỉ còn việc gieo hạt giống. A Bình, A Phúc nhanh cầm cuốc xới đất. Jungkook cùng Tiểu Lan nhặt cỏ. Một lúc sau mới bắt đầu gieo hạt, chỗ này hình như là hạt bí với mướp, còn có rau đay, không tồi.

Vất vả cả một buổi, Jungkook đảo mắt thấy đám người Tiểu Lan  mệt nhọc khó chịu, cậu nghĩ mình nên nấu một bữa ngon để đối đáp trả ơn với bọn họ. Rửa sạch tay và mặt, Jungkook cất lời:
- Tiểu Lan, chúng ta đến nhà bếp.
- Vương phi, người muốn làm gì?
- Tất nhiên là nấu ăn. Đi thôi, đừng lo. Ta nấu không ngon như đầu bếp nhưng cũng được lắm đó.

Tiểu Lan bất lực bị kéo đi, A Bình, A Phúc cũng không dám phản đối, chỉ cúi đầu đi theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro