57.cách biệt âm dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 ngày sau.


2 ngày đã trôi qua đối với nguời ngoài là chuyện bình thường thường ngày của họ nhưng đối với các anh thì nó cứ như 2 năm trôi qua,mỗi giây trôi qua các anh luôn trong ngóng cậu,tâm sự những chuyện vui buồn cho cậu nghe,anh Chan và BK lo lắng cho cậu vì đã 2 ngày trôi qua không thấy cậu động tĩnh gì.


Bầu trời cũng chuyển đen,hiện giờ căn phòng chỉ có anh Jin trong phòng,anh đang lau nguời cho cậu bất chợt phía dưới cánh tay động  đậy,anh bất ngờ khi thấy như vậy nhanh chóng chạy ra kêu bác sĩ.


Ông ta kiểm tra nhịp tim cơ thể cậu,ông ta cuời tuơi thông báo cho anh.


Cậu ấy sẽ tỉnh lại trong vài phút nữa.


Anh mừng rỡ cúi đầu cảm ơn liên tục,ông ta nhqnh chóng gỡ có dây nói ra khỏi cơ thể cậu chùa lại đường truyền nước biển rồi nhanh chóng rời phòng dưỡng bệnh để cho anh có sự riêng tư.

Anh nắm chặt tay cậu chờ đợi với đôi mắt đỏ ửng,anh xúc động vì nghĩ rằng anh không thể gặp cậu nữa ai ngờ phép màu đã xảy ra.......
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Đôi mắt mở ra thì đã thấy trần nhà màu trắng sữa,một cảm giác phía bàn tay khá là ấm áp như có ai nắm tay cậu vậy,cậu cứ nghĩ rằng mình đã trên thiên đường gặp mẹ cậu rồi nhưng số cậu chưa tận.Cậu nhìn qua thì anh Jin cuời trìu mến nhìn cậu nắm chặt tay cậu.


Jin:em đã tỉnh rồi.(nhẹ nhàng)


Cậu thấy đôi mắt anh đỏ ửng nên cố ngồi dậy nhưng.....Anh thấy cậu cố ngồi lên thì nhanh chóng giúp cậu liền,anh xếp gối cho cậu dựa.


JK:em không sao hết mà,anh đừng có khóc nữa.


Cậu xoa tay an ủi anh,anh hôn nhẹ trên trán cậu rồi nói tiếp....


Jin:em có đói không,hay là còn đau chỗ nào không.


Cậu lắc đầu rồi nhìn xung quanh thì chỉ có một mình anh không còn ai hết.


JK:mấy anh kia đâu,sao có mình ở đây vậy.



Jin:mấy em ấy đi lên công ty giải quyết công viêc rồi,2 ngày qua các anh đều trong chờ em tỉnh dậy,em có biết là tụi anh lo sợ không sợ em không thể tỉnh lại và chúng ta có thể các biệt âm dương với nhau.

Nước mắt anh chảy xuống má,cậu lau má anh.....


JK:bây giờ em không sao,hai ta sẽ không các biệt âm dương với nhau đâu.


Anh lúc này chuyển đổi khuôn mặt 180° nhếp môi cuời với cậu.

Jin:bây em đã tỉnh lại rồi,dưỡng súc khỏe tốt đi anh sẽ giam cầm em và không bao giờ cho ra ngoài suốt đời.


Cậu giật mình rồi dùng mặt đáng thương.

JK:thôi mà~~~~~~~~~

Và ngày hôm đó,các anh đều biết tin cậu tỉnh dậy thì nhanh chóng thăm cậu,mọi người cũng vui vì cậu đã khỏe nhưng phải ở bệnh viện dưỡng bệnh vài ngày.

—————————
Trưa hôm sau.

Các anh đều qua nhà anh Chan để hỏi ra chuyện,Ong thay mặt các anh chăm sóc JK,các vùa bước vào phòng khách thì gặp anh Chan đang ngồi trên sofa,các anh tiến tới anh Chan.

Anh Chan nghe tiếng bước chân thì nhìn qua.

Chan:Ô,thì ra là các cậu hôm nay tới công chuyện gì không,mời các cậu ngồi.

Các anh cuối đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống đối diện phía trước anh Chan,anh YG lên tiếng đầu tiên.

YG:hôm nay tụi em muốn tới đây hỏi thật về Kookie.

Anh Chan thấy các anh có vẻ rất nghiêm túc về câu hỏi của Kookie nhưng họ hỏi về vấn đề gì,anh Taehuyng hỏi anh một câu.

TH:thật ra em muốn biết 4 năm trước đã xảy ra chuyện gì với Jungkook và tại sao ba em ấy lại xin lỗi em ấy khi chia tay tụi em ?

Lúc đầu anh cũng nghi là các cậu ấy sẽ hỏi về sự thật 4 năm trước của JK và anh đã đoán đúng,anh cũng muốn nói lắm nhưng không dám.

Các anh nhìn anh mong chờ câu trả lời của anh nhưng chỉ thấy anh đáp lại sự im lặng....

Anh cứ nói cho mấy cậu ấy nghe đi.

Một giọng nói vang lên cho các anh nhìn phía giọng nó đó,anh Chan quay qua.

Chan:BK,sao em ở đây anh tưởng em đi lên bệnh viện rồi chứ.

BK đứng ngay hành lang nhìn moj nguời rồi tiến tới sofa.

BK:tối nay em mới đi thăm JK.

Cậu ngồi với anh Chan.

BK:anh cứ nói cho mấy cậu ấy nghe đi chứ dấu mấy năm qua một ngày nào đó cũng phải nói ra cho họ nghe thôi,bây giờ là thời điểm thích hợp nhất nói với họ rồi.
Anh nghe vậy thì gót trà cho các anh.

















Chan:vậy tôi sẽ kể cho mấy cậu nghe.......












CN mình ra chap tiếp nha.
Mọi nguời nhớ bình chọn cho mình nha :3333



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro