59.sự thật đã rõ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng.

Cậu bước vào công ty CH với nhiều nhân viên nhìn cậu bất ngờ vì lâu lắm rồi mới thấy cậu vô,cậu đi vào studio của mình.

Cạch.(mở cửa)

JK:JE và R sao hai em ở đây vậy.

JE và R ngồi trên sofa trên bàn còn có nhiều tài liệu,nguời nào nguời nấy mắt quầng đen,hai nguời ngước lên nhìn cậu.

R:anh JK,mừng quá anh đã quay lại.

R mừng rỡ vì thấy cậu,JE đứng lên rồi kéo cậu ngồi xuống chỗ mình.

JE:tài liệu của công ty đây,anh làm đi.

Cậu ngơ ngác nhìn hai nguời,lúc này R lên tiếng.

R:từ lúc anh nghỉ thì mọi việc trong công ty đều là em và JE quản lý tối đêm,tụi em ở công ty mấy ngày để làm xong tài liệu công ty,bây giờ anh đã khỏe thì em trả lại trách nhiệm cao cả của công ty giao cho anh.

Cậu nhắc mới nhớ,gần 1 tuần rồi cậu không quan tâm tới công ty của mình,các anh cứ chăm sóc cậu như em bé,bồng cậu,đúc cậu ăn,tắm cho cậu,......mỗi ngày nó cứ lập liên tục,hên là cậu cố gắng khoác khỏi vòng tay các anh mới tới đây.

JK:vậy thôi,hai em về nhà nghỉ ngơi đi,công việc ở đây để anh lo.

Hai nguời gật đầu rồi nhanh chóng rời phòng studio để lại cậu một mình,cậu lắc đầu cuời.

----------

Trưa.

Cậu đang ngồi xem các tài liệu thì có một tiếng động phát ra từ cánh cửa.

Cạch.

Cảnh cửa mở ra,tiếng động phát ra thì cậu nhìn qua.

JK:anh Kang,sao anh ở đây.

Nguời đứng trước mặt cậu là anh Kang,anh ấy tiến chỗ cậu và ngồi xuống cạnh cậu.

Kang:anh Chan nhờ anh chở em lên nhà chính Kim Gia.

Cậu thấy lạ,tự nhiên anh Chan kêu cậu lên nhà Chính Kim gia,nếu có chuyện thì các anh phải gọi báo cho cậu.

JK:khoan đã,tại sao anh Chan phải kêu em lên biệt thự chính Kim gia,nếu có chuyện gì thì nguời yêu của em sẽ gọi em mới đúng.

Anh cuời thầm vì sự ngây ngô bản thân cậu,anh đáp lại cậu.

Kang:em kiểm tra trong túi có đem điện thoại theo không.

Cậu nghe xong thì kiểm tra liền,mò xung quanh túi thì không thấy bây giờ cậu mới phát hiện bản thân mình không đem điện thoại,cậu gãi đầu cuời ngại.

JK:em quên,xin lỗi anh.

Anh lắc đầu rồi nói tiếp.

Kang: vậy chúng ta đi.

Cậu gật đầu rồi đi theo anh ra bãi xe........

-----------

Kétttttttt............

Chiếc xe dừng ngay cổng trước Kim Gia, cậu đi xuống rồi vẫy tay tạm biệt anh Kang,cậu dứng trước cửa chính Kim Gia,đã 1 năm rồi cậu chưa tới đây.

Cậu đẩy cửa vào bên trong thì gặp quản gia Oh đứng chờ cậu.

Quản Gia Oh:chào cậu,các anh hiện đang bên trong phòng khách với Mẫu Thân Kim và cô Ying Yang chờ cậu.

Cậu nghe vậy thì chỉnh chu quần áo rồi đi vào bên trong phòng khách,cậu tiến vào trong thì thấy các anh đang ngồi trên sofa trắng chữ U,Ying Yang đứng phía sau các anh,còn Bà Kim ngồi ngay giữa và nhìn chằm chằm cậu,lúc này bà Kim lên tiếng làm cho mọi nguời nhìn qua.

Bà Kim:cậu tới rồi à,vào đi.

Các anh thấy cậu thì đứng lên kéo cậu ngồi với các anh nhưng bị bà Kim cản lại và để cậu ngồi gần bà ta,cậu ngồi xuống.

JK:phu nhân Kim đây gọi con có gì không.

Bà nhìn cậu.

Bà Kim:thật ra ta kêu cậu tới đây để hỏi ra chuyện,ta cũng biết hết sự thật về 4 năm trước của cậu.

Cậu bất ngờ vì bà Kim đã biết hết sự thật của mình năm xưa,câu nhìn qua các anh.

Các anh thấy cậu nhìn như vậy thì cúi mặt liền,có mình anh Jin lên tiếng.

Jin:tụi anh đã nói sự thật cho mẹ anh biết,tránh hiểu lầm về em.

Cậu nghe vậy cũng không nói gì,mẹ Kim lên tiếng.

Mẹ Kim:ta chỉ muốn gặp con nói cho rõ chuyện về 4 năm trước,sẵn tiện ta cho con thứ này,đi theo ta lên thư phòng.

Bà nói xong đứng lên tiến lên hành lang cậu đi theo bà,các anh cũng đi theo bỏ lại Ying Yang đứng ngay đó.

8 nguời di dọc cuối hàng lang tiến tới cảnh cửa thư phòng,bà xoay qua nhìn các anh.

Bà Kim:ta muốn nói chuyện riêng Jungkook các con xuống phòng khách đi.

Bà nói xong thì kéo cậu vào bên trong rồi đấm cửa cái.......

RẦM.............

các anh lo sợ vì hiện giờ trong phòng chỉ cậu đối mặt với mẹ các anh,các anh chỉ sợ mẹ các anh sẽ làm gì đó với cậu,ép cậu bỏ các anh hay làm thứ gì đó ghê gớm các anh nghĩ rằng mình kể về sự thật 4 năm của cậu cho mẹ Kim nghe thì bà ấy sẽ thay đổi các nhìn về cậu nhưng không có...........Lúc này trong đầu anh JH nhớ một thứ gì đó.

JH:chúng ta có thể xem camera trong phòng,em có gắn một cái.

Mắt các anh sáng lên,các anh tụ một chỗ hành lang anh JH lấy điện thoại ra xem............

---------

Cậu ngồi trước mặt bà Kim,bà ấy gót trà cho cậu rồi uống một ngụm nhỏ,bà đặt ly trà xuống hỏi cậu một câu.

Bà Kim:tại sao năm đó con lại dấu ta và các anh.

Bà chuyển giọng dịu dàng rồi nhìn đôi mắt buồn bã với cậu,cậu đạp lại bà.

JK:năm đó nếu con tiếc lộ ra cho các anh và phu nhân Kim thì mọi nguời sẽ nổi giận với cha con nên con không tiếc lộ gì hết,con âm thầm giúp các anh và rời xa các anh,con cố gắng tìm chỗ đứng trong xã hội đại Hàn này để trả thù Cha con và nhờ năm đó con đã thay đổi tất cả để trở nên mạnh mẽ cho tới hôm nay,4 năm qua con luôn nhớ các anh mỗi ngày đôi khi con cũng muốn gặp mặt các anh lắm nhưng không thể con cố gắng quên các anh đi nhưng trong tim con vẫn còn lưu giữ hình ảnh các anh,con cũng như các anh vậy đau đớn,buồn,đau khổ,nhớ nhung........từng ngày đôi khi con cũng muốn chết đi nhưng con không thể.......nếu con đi thì các anh sẽ đau khổ lắm không cần gặp mặt nhau hay là trânh xa nhau nhưng đừng các biệt âm dương với nhau,nó đau lắm..........

Cậu nói xong cảm xúc cậu dâng trào,nước mắt cứ rưng xuống má.Bà hiểu cảm giác của cậu chính năm đó bà đã chứng kiến mọi thứ bà cũng đau lắm,bà thương các anh nhưng cũng thương Jungkook bà luôn yêu quý cậu trân trọng cậu,bà nghĩ một ngày đó nguời bạn thân của bà chính mẹ cậu sẽ là xui gia của gia đình nhưng không.........năm đó bà buồn vì mất đi nguời bạn thân nhất chính là mẹ cậu còn thấy cảnh con mình đau khổ,buồn bả,công ty nguy cơ sụp đỗ nhưng có một đã giúp công ty đứng lên trên sàn chứng khoán,bà luôn cố gắng tìm kiếm nguời đó để trả ơn năm đó nhưng bà không thể tìm được nguời đó dấu kín thân phận,bà khi vọng một ngày đó có thể gặp được để nói lời cảm ơn nhưng ai ngờ nguời cứu công ty Kim Gia không ai khác chính là cậu........bà sốc nặng khi nghe các anh kể,bà nghĩ rằng JK là nguời đê tiện nhưng không cậu vì các anh và công ty Kim Gia hi sinh tất cả để cho các anh có chỗ đứng Đại Hàn ngày hôm nay...

Bà lấy ví ra rồi đưa cho thứ cho cậu xem,cậu cầm lên.

JK:đây không phải tấm hình mẹ con hồi xưa.

Cậu trố ngạc nhiên vì hiện giờ cậu đang cầm trên tay là tấm hình mẹ cậu hồi trẻ,bà gật đầu đáp lại.

Bà Kim:ta đã nó gần mấy năm,ta trao lại cho con.

Cậu vui vì đó giờ cậu không có tấm hình mẹ cậu,mẹ cậu ít khi chụp ảnh một mình,bà ấy chỉ chụp cậu và anh cậu hoặc là những hình ảnh kỉ niệm về thứ gì đó đặt biệt.Cậu cố gắng tìm những tấm về bà nhưng không có,có những tấm bà chụp với ông Keang nhưng cậu không thích.......cuối cùng cậu có một tấm hình toàn vẹn,cậu dâng trào hạnh phúc......bà Kim thấy cậu như vậy thì vui trong lòng.

Bà Kim:năm xưa con mất đi nguời mẹ ruột của mình và ta cũng mất đi nguời bạn thân yêu quý,ta luôn giữ tấm hình mẹ con để lưu niệm về hai nguời,ta có nguyện rằng bảo vệ con suốt cuộc đời và thay mặt mẹ con chăm sóc con nhưng năm đó con đã làm ta vỡ nát về lời nguyện đó,ta luôn hận thù con nhưng trong lòng ta vẫn còn lưu luyến về con,bây giờ mọi thứ đã rõ ràng,ta vẫn xem con là con dâu của Kim Gia......

Ở một diễn biến khác.........

NJ:cái camera mày mờ đục vậy.

JH:cái camera này em để bên trong đó lâu lắm rồi nên chăm sóc kĩ.

Các anh cố quan sát trên màn hình,chiếc camera chiếu khoảng các khá xa mẹ Kim và cậu,chỉ có thể thấy mật mờ và không thể nghe tiếng gì hết.......

TH:hình như em ấy đang khóc đúng không.

Các anh cố gắng nhìn kĩ xem,hình như em ấy đang khóc và đang nói gì đó nhưng các anh không thể nghe được,anh JM lo cho cậu sợ rằng mẹ cậu đã nói gì làm cho cậu khóc như vậy....nỗi lo sợ của các anh ngày càng tăng lên....

YG:mẹ chúng ta đang đưa gì cho em ấy vậy....

Jin:không phải là ngân phiếu chứ.(nói to)

Các anh sững nguời,anh không thể tin được em ấy lại muốn bỏ các anh tiếp nữa......bây giờ mọi thứ diễn ra rất nhanh,tinh thần bất an không biết bây giờ làm gì cả các anh đều rối hết lên........
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

JK:bây giờ phu nhân cũng mệt rồi,con xin phép ra ngoài.

Cậu đứng lên cúi đầu bà Kim rồi đi ra cánh cửa.Cậu bước ra và đóng cửa nhẹ nhàng.

JM:Jungkook em không được bỏ tụi anh.

TH:chúng ta có thể giải quyết mọi thứ.

YG:em không thể bỏ tụi anh ở lại,chúng ta có thể chuyện với mẹ lại.

JH:em đừng bỏ cuộc gì,còn có tụi anh đây.

Jin:em không thể vào vết xe đổ 4 năm trước nữa,anh đau lắm.

NJ:nếu em mà đi thì anh sẽ bắt em và nhốt em không cho em rời khỏi tay anh.

Cậu ngơ ngác những câu nói lạ lẫm của anh nhưng cũng hiểu ra các anh đang nói gì rồi,cậu để các anh nói 1 lượt rồi trả lời.

JK:em đâu có đi đâu,các anh bị sao vậy.

Các anh thấy vẻ cậu khá bình thường rồi cậu còn hỏi mình câu lạ lẫm nữa,anh YG hỏi cậu.

YG:vậy mẹ em đưa cho em thứ gì vậy ?

Cậu lấy ra tấm hình trong túi ra cho các anh xem ,các anh nhìn thứ trên tay cậu rồi 'À' một cái thở phào nhẹ nhõm,anh Jin hỏi cậu tiếp....

Jin:Vậy tại sao em lại khóc trước mặt mẹ ?

Cậu thấy cũng lạ,tại sao các anh lại biết cậu đã làm gì trong phòng,cậu nghĩ ràng các anh đã nghe lén cuộc trò chuyện của mẹ Kim và cậu.

JK:các anh đqx xem lén cuộc tèo chuyện của em đúng không ?

Các anh bị cậu phát hiện nên cố ý né tránh câu hỏi cậu,anh NJ nhanh chóng chuyển chủ đề khác.

TH:bây giờ cũng gần tối rồi,chúng ta nhanh chóng về nhà nào.

Anh kéo cậu đi xuống hành lang,các anh cũng đi theo bây giờ mọi thứ cũng xong các anh và cậu sẽ cuộc sống mới trọn đời...........
































T3 tuần sau mình ra chap tiếp nha....
Bình chọn cho mình nha.
Truyện chưa kết thúc đâu,cuộc sống mới của Jungkook chỉ mới bắt đầu từ đây thôi về sau sẽ kịch tính thêm nữa :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro