Chap 77 Không yêu nên không hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jimin ngập ngừng thật lâu cuối cùng cũng tiến lên phía trước quyết định nhấn chuông cửa.

Ting tong vài ba tiếng, bên trong vẫn im điềm như cũ. Đôi mắt trông chờ nhìn vào không khí cuối cùng dừng lại trên bóng người đang đi tới.

Sau lớp cửa kính là hình bóng quen thuộc đã lâu chưa gặp, năm năm trôi qua cứ như một cơn gió thoáng cái đã rơi vào dĩ vãng.

Jeon Jungkook ở sau lớp kính cũng đang nhìn anh người đàn ông đã từng là tất cả thanh xuân của cậu, nay nhìn vào nhau không còn tình cảm quyến luyến chỉ còn lại đau thương và hận thù. 

- Jungkook

Âm thanh của anh phát ra nhẹ như tiếng vo ve của côn trùng tựa như mất đi tất cả sinh khí chỉ cần lại tiếng nói lạnh lẽo. 

Không biết từ khi nào anh đã không còn tự tin gọi tên cậu nữa, anh tự nhận biết anh không đủ tư cách để cầu xin sự tha thứ từ cậu nhưng anh vẫn hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ tha thứ cho lỗi lầm sai trái của anh. 

Có thể đồng ý cùng anh làm lại từ đầu! 

Mọi thứ anh ước muốn cũng chỉ đơn giản thế thôi.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một cánh cửa, mà giống như xa nhau hàng vạn dặm. 

Có cố thế nào cũng không chạm được đến đối phương đối với sự lạnh lùng thờ ơ của cậu anh cũng chỉ biết bất lực cúi đầu, không thể nhìn mà cũng không thể quay đi.

Jungkook nhẹ nhàng mở cổng không nói với anh lời nào liền quay vào nhà. Anh cũng coi như hiểu ý mà đi vào sau, vào đến nhà anh mới chợt ngộ ra rằng. 

Dù cho cậu có thay đổi cỡ nào đi chăng nữa thì tính cách của cậu vẫn không thay đổi phong cách trang trí này vẫn là thứ mà Jungkook thích.

Kiểu thanh thuần trong sáng trên khung cửa sổ treo vài con búp bê bằng vải, trên bàn trà luôn đặt một bình hoa oải hương trong nhà treo rất nhiều ảnh của cậu.

 Mắt liếc thấy anh đang để ý đến mấy tấm chân dung của mình tâm cậu không động mà rung.

- Nhà là Hoseok đặc biệt vì tôi mà trang trí, anh không cần để ý.

- Jungkook, tại sao em phải giả chết! Em có biết những ngày tháng qua không có em ở bên cạnh anh đã phải sống vất vả như thế nào không?

Jungkook mặt lạnh nở một nụ cười khinh bỉ, anh ta nói giống như cậu mới là người phạm lỗi ấy.

- Park Jimin so về vất vả các người ai sống vất vả bằng tôi đây , nếu hôm đó không phải Hoseok cứu tôi thì e rằng tôi đã chết thật rồi. Lúc đó tôi chỉ cũng là một chàng trai bình thường mà thôi, nếu không phải gặp các người cuộc sống của tôi sẽ không trở nên đen tối như ngày hôm nay sao?

Cậu nói thật bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã gần như rối tung cậu đang cố ép bản thân nhớ về quá khứ, nhớ về chuyện mà cậu chưa từng muốn đối mặt.

 Những ngày tháng u tối đó rốt cuộc có bao nhiêu người đồng tình với cậu, lúc đó cậu đáng thương bao nhiêu khổ sở bao nhiêu không ai có thể hiểu được. 

Cậu cầu mong được ai đó giúp đỡ, nhưng cậu cứ đợi chờ trông vô vọng cũng không ai tình nguyện đưa tay về phía cậu.

 Dù là thương hại cũng không ban phát cho cậu.

- Jungkook, anh là bất đắc dĩ

- Park Jimin anh câm miệng cho tôi, anh muốn nói là anh bất đắc dĩ nên mới giết đứa con của tôi sao? Anh muốn biện minh cái gì, lỗi lầm anh gây ra một giây tôi cũng chưa từng quên. Lúc nào tôi cũng tỉnh táo nhắc nhở mình, nợ mà các người thiếu tôi tôi sẽ đòi lại gắp trăm lần như vậy. Một phân lời cũng không thể thiếu.

Lời nói của cậu như có gai nhọn ghim thật sâu vào trong tim anh, làm cho nó không động mà chảy máu. Thấy anh không phản bác cậu lại nói tiếp.

- Anh có biết sau khi tỉnh lại cuộc sống của tôi đã thay đổi ra sao không?

- Anh không biết.

Jungkook đem một tờ giấy đã ố vàng đặt lên bàn bên trên là ngữ pháp dài ngoằnh nghèo nằm chằng chịt cả mặt giấy. 

Cậu biết anh có thể đọc hiểu nên mới đưa, Park Jimin nhấc tờ giấy đặt ngang tầm mắt cẩn thận đọc từng chữ một.

Bệnh Án Tâm Thần
Bệnh nhân : Jeon Jungkook
Giới tính: Nam
Năm sinh: 01-09-1997
Chuẩn đoán: Huyễn thính, gặp ảo giác, tư duy trì độn, chướng ngại giao tiếp, triệu chứng trầm cảm, có khuynh hướng tự làm đau bản thân.

Từng câu từng chữ mạnh mẽ đập vào mắt anh, dây thần kinh tư duy giống như bị ai chặt đứt. 

Tại sao cậu lại mắc nhiều chứng bệnh như vậy?

 Nhìn vẻ mặt anh Jungkook một phần nào cũng hiểu được suy nghĩ trong đầu anh.

- Park Jimin tôi trải qua những ngày tháng đó vất vả như thế nào anh có thể hiểu sao? Hoseok thương tâm bao nhiêu khi buộc phải đưa tôi vào bệnh viện tâm thần anh có thể cảm nhận được không? Tôi đã từng yêu anh rất nhiều rất nhiều nhưng mà cho tới giây phút này tôi chỉ có hận anh. Tôi hận anh bẻ gãy tình yêu của chúng ta, hận anh tàn nhẫn cướp đi đứa bé của tôi, hận anh bỏ rơi tôi, hận anh bỏ mặc tôi cho Kim Taehyung. Hận anh đã để cho tôi đi vào đường chết. Cả đời này tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh.

Bàn tay trắng nõn vơ đại lấy một cái gạt tàn thuốc ném vào trán anh, anh cũng không né tránh trán bị đụng đến rỉ máu, máu dọc theo khuôn mặt điển trai rơi xuống dưới rơi trên thảm lông sạch sẽ.

Ngón tay lau đi máu tươi đôi mắt cũng ướt lệ, anh chỉ biết cúi đầu.

- Anh biết em hận anh.

- Park Jimin, nói thật ra thì anh ngay cả tư cách khiến cho tôi hận cũng không có.

Trước hận là yêu cậu không yêu anh làm sao có thể hận anh! 

Năm năm trước năm năm sau, tình yêu đã sớm thành tro bụivốn là không còn tồn tại.

- Không đúng, em đang hận anh.

Anh không thừa nhận việc cậu không hận mình bởi vì chỉ có yêu càng sâu mới có thể hận càng sâu. Nếu cậu không hận anh thì cũng chứng minh cho việc cậu đã hết yêu anh.

Jeon Jungkook cười một tiếng lúm đồng tiền ở hai bên má lộ ra, ngọt ngào như vậy làm cho người ta ngây ngẩn tiếng nói dịu dàng vang lên..

- Park Jimin anh đừng tự cho mình là đúng tôi không yêu nên không hận anh. Cám ơn anh đã bỏ rơi tôi nếu không tôi cũng không thể gặp được Hoseok và Seokjin.

Mỗi lời nói dịu dàng ấy phát ra lại là một nhát dao sắc nhọn hung hăng đâm vào người anh làm cho anh hô hấp không được. 

Con ngươi âm u nhìn chằm chằm vào cậu lãnh khí lan tỏa.

- Park Jimin hôm nay là anh tự vác xác đến nên anh đừng trách tôi tại sao lại tàn nhẫn.

End chap 77
Sao đi❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro