Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả tem mấy nàng
LiKhanhPhm
Killle2989
hacmel2k4

Cảm ơn ba bạn đã ủng hộ mình nhé❤
*

************************
'Nhận ra rằng người cần được yêu chính là yêu bản thân mình...'

Baek Hyun và Jung Kook đóng chặt cửa phòng ngủ, ngồi bẹp xuống giường, ôm ngực thở dốc:

"Chưa bao giờ mình nghĩ gặp trai đẹp lại có cảm giác đáng sợ như vậy a!"– Byun Baek Hyun vừa thở vừa nói.

"Ừm, gặp anh ta mà mình muốn  trụy tim! Tên trùm hậu cung kia đến đây làm gì vậy ta?"

"Mình chỉ biết mỗi vị đại thần họ Min thôi, còn người kia lúc nãy mình chưa có dịp quan sát!"

"Hình như tên trắng như tuyết là Min YoonGi ?"– Cậu trầm ngâm nói.

"Đúng rồi, còn người bên cạnh hắn là anh họ của Park JiMin. Tên là Park gì đấy tao không rõ!"– Baek Hyun nói thêm.

"Vậy họ đến đây làm méo gì nhờ?"

Baek Hyun cốc vào đầu cậu cái 'cốp' mắng:

"Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai, hỏi kiến chắc?"

Trong thư phòng là ba người mặt đối mặt nhau, không khí yên lặng kì lạ.

"Cháu có thể giúp thằng bé Jung Kook nhà bác chứ?"– Ba Jeon ồn tồn hỏi.

"Dạ được ạ, còn hôn ước, bác có thể nói với em ấy là... là đừng huỷ được không? Cháu muốn bù đắp cho em ấy?"– Min YoonGi ngập ngừng.

"Ta thì không có vấn đề gì nhưng còn Jung Kook thì ta không chắc nó đồng ý đâu."– Ông cũng không có ác cảm gì với anh, chỉ là lúc trước đã làm con trai ông mù quáng, đau khổ nên ông có chút lo lắng thôi.

"Cháu sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm bản thân nói ra, vì thật sự bản thân cháu cũng muốn bù đắp phần nào cho em."– Min YoonGi trả lời chắc nịch.

Anh là ai chứ là Min YoonGi đó, nói được là phải làm được.

Park Chan Yeol ngồi bị cho một nồi bơ cũng rụt rè lên tiếng:

"Cháu có thể giúp cho cậu bé ở cùng cậu Jeon không bác?"

"À, Baek Hyun hả? Nó cũng như Jung Kook suốt ngày ham chơi, thằng bé chơi cùng Jung Kook nên cũng là con ta nếu cháu có thành ý ta cũng không từ chối để cả hai đứa cùng tiến trong kì thi sắp tới."– Ba Jeon trầm giọng.

"Dạ, cháu sẽ cố gắng!"– Park Chan Yeol cười cười mừng thầm.

Vậy là sắp được gặp mèo con rồi.

Baek Hyun và Jung Kook bịn rịn lưu luyến nhìn nhau thật lâu sau đó mới ủ rũ thểu não dời bước.

Jung Kook nhìn căn phòng sách trước mắt mà cảm thấy căn phòng phía trước đột nhiên trở nên u ám, lạnh lẽo y hệt nhà xác của bệnh viện.

Vị đang ngồi trên cái ghế dựa kia là Diêm Vương đại nhân, còn cậu? Cậu chỉ là một oan hồn xúi quẩy, chạy tới chạy lui cuối cùng cũng bị tóm cổ!!!

Jung Kook đau khổ ôm tập sách trên tay bước vào căn phòng tử thần.

"Tôi có làm gì em đâu? Sao nhìn vẻ mặt em cứ như em phải đi trình diện Diêm Vương vậy?"

"Ơ!"–Jeon Jung Kook ngẩng phắt đầu, mở to mắt nhìn người trước mặt.

'Làm sao anh ta đoán hay vậy??? Chính xác là như vậy đó!!!' Jung Kook phải kiềm nén lắm mới không thốt ra suy nghĩ của mình.

"Em đem tập vở em học những ngày trước đưa tôi xem!"– Min YoonGi nhìn Jung Kook nghiêm túc nói.

Jung Kook phụng phịu đem tập vở hai tay dâng nộp cho Min YoonGi, thái độ cung kính như học sinh nộp bài cho thầy giáo, sau đó cậu bước lui ra đứng sau lưng YoonGi, cách xa anh đúng bảy bước chân mới yên tâm đứng chờ anh kiểm bài.

YoonGi ngồi chăm chú xem từng đề thi mà Jung Kook đã giải. Anh rất bất ngờ vì đáp án cậu làm đúng đến 95%, một con số mà anh không bao giờ nghĩ đến.

Thành tích học tập của Jung Kook ở trường chỉ ở mức trung bình yếu, anh đã xem qua học bạ Trung học phổ thông của cậu, chính vì điều đó nên không có vị giáo sư nào dám nhận lời mời của ba Jeon đến dạy cậu ôn thi. Lúc đọc những bản báo cáo về thông tin của cậu trong thời gian gần đây, thậm chí khi nói chuyện với ba Jeon, anh cũng không suy nghĩ thông suốt được vì sao một thiêú gia ăn học làng nhàng như cậu lại ôm suy nghĩ thi vào trường Tài Chính-Marketing? Cậu tưởng trường Tài Chính-Marketing là nơi muốn vào thì vào hay sao? Anh đề nghị giúp cậu ôn thi thực ra là để kiểm tra xem năng lực của cậu thực chất như thế nào để anh xem xét và gợi ý cho cậu ngành học phù hợp khác.

Nhưng sau khi xem tập vở của cậu anh lại có một suy nghĩ khác, học lực của cậu không giống những gì thể hiện trên cuốn sổ học bạ kia, cậu chắc chắn phải rất thông minh cùng chăm chỉ học hành vì kiến thức cậu nắm rất vững, những chỗ cậu làm sai, anh thấy cậu khoanh tròn làm dấu, điều đó cho thấy bản thân cậu cũng biết mình làm chưa đúng nên mới đánh dấu để làm lại. Với thực lực này thì chuyện cậu thi đậu trường Tài chính-Marketing là hoàn toàn có khả năng.

Xem ra tất cả mọi người kể cả anh đều đánh giá sai năng lực của cậu rồi!

&.....&

Vote và thêm truyện vào danh sách nhỏ của bạn nào
😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro