[Chreon] Họ và những ý tưởng tồi đi vào lịch sử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- không hẳn như tiêu đề,
Rating: M.
——
Tác giả: tirsynni | Dịch: Cá mực hoa
Paring: Chris Redfield x Leon S. Kennedy.
BG Setting: RE6

Note(người dịch):
...cứ để cái list này mất não đi. Đụ thôi, không thằng nào chết ở trong cái list này hết (trừ chap 1, đôi lúc tôi ghét Krauser).

Tóm tắt:
Leon Kennedy là thiên tài của mấy cái ý tưởng tồi tệ, nhưng đây có lẽ là cái tệ nhất rồi, nhỉ?
——
.
.
.

Đây là một ý tưởng ​​tồi tệ. Cánh tay của Leon vẫn còn đau nhói, thêm mấy cái xương sườn rạn, vài mảng bầm tím sau lưng, bản thân anh đang say khướt, máu dính bết trên tóc, và quan trọng nhất là dầu súng thì đếch phải một loại bôi trơn. Thật không may, nếu có điều gì mà 20 năm qua đã quên dạy cho Leon thì đó có lẽ là: anh là thiên tài của mấy cái ý tưởng khủng khiếp.

"Đây..." Chris hổn hển những lời nghèn nghẹn trước cổ Leon. "...là một ý tưởng tồi con mẹ nó tệ."

Chris Redfield có thể có kinh nghiệm, nhưng chắc chắn không phải chuyên gia trong lĩnh vực "đẻ ra các ý tưởng điên rồ". Và bài học ngày hôm nay thì là: LÀM SAO để đụ Leon S. Kennedy lên tường trong phòng khách sạn được BSAA trả tiền. Quần của Leon lủng lẳng một bên chân, cách cái vòi hoa sen chỉ hai bước chân và một cái giường hoàn toàn bình thường, phù hợp với những gì họ đang làm chỉ sáu bước chân. Con cặc trần trụi của Chris trơn bóng với dầu súng và là bằng chứng cho việc người đàn ông này chưa bao giờ chạm vào steroid trong đời đang dập mạnh vào bên trong Leon.

Đây là một ý tưởng tồi vãi đái, và cũng chẳng giống bất cứ ý tưởng cũng tồi vãi đái nào gần đây của anh cả, nhưng Leon không hối hận. Anh rên rỉ, bấu chặt lấy đôi vai rộng đến lố bịch của Chris và điệu cười như điên như dại khiến cổ họng khô khốc chợt chua chát. Leon vẫn đeo đôi găng tay cụt ngón đó, lấm lem bùn đất và máu khô, và không ai trong số họ chịu dành ra một giây để cởi bỏ áo sơ mi, thậm chí là cả áo khoác. Mẹ kiếp, họ còn chẳng thèm tháo bao đựng súng xuống.

Ừ, ai quan tâm chứ, khi mà Chris - con mẹ nhà - Redfield ở quá sâu bên trong anh.

"Đây là sáng kiến đỉnh cmn cao đấy," Leon cợt nhả qua hơi thở gấp gáp. "Đệt mẹ Redfield, thôi nào. Chơi tôi hết sức đi."

Tiếng hô hấp dồn dập bị bóp nghẹt gần như là tục tĩu áp bên cổ Leon, khiến anh cười phá lên khi biết chúng chẳng dẫn đến cái kết lành mạnh nào cho cả hai. Thằng khốn này vẫn đi đôi giày chết tiệt của hắn, đôi giày dơ gần chết bởi mấy cái-đéo-ai-muốn-biết-là-cái-gì trong khi thằng em thì cắm lút cán trong mông Leon, và hắn vẫn có thể...

"Tôi không muốn cậu bị thương, Leon," Chris thở ra, hơi miệng ướt át trên làn da Leon.... Làm thế quái nào mà tên này có thể thốt ra câu đó với vẻ chân thành và tha thiết như vậy, giữa lúc đang chơi trần Leon trên tường khách sạn, anh biết đếch được đâu ấy.

Leon nghẹn lại vì một tiếng cười khác nghe như hét trong hộp sọ. Ôi trời, Chris cũng có biết đếch được đâu và Leon thì vẫn là đương kim vô địch của những ý tưởng đần độn chết tiệt. Khi cái hông mạnh mẽ của Chris bắt đầu chậm lại thay vì tăng tốc, Leon đẩy mình lên tường để hai chân có thể quấn quanh hông đối phương. Vị trí mới đẩy Chris vào còn sâu hơn, khiến cả hai thở hổn hển và quần của Leon cứ thế rơi xuống đất với một tiếng thịch thảm hại. Leon nuốt nước bọt, nếm lấy cả vị sắt trong khoang miệng, vòng tay quanh cổ Chris, kéo hắn lại gần hơn, đến khi hai cơ thể nóng bỏng gần như dán chặt vào nhau, anh thì thầm vào tai Chris. "Tôi đã chiến đấu với những con BOW to bằng cả căn nhà. Cậu bé nhỏ nhắn của anh sẽ không xé tôi ra đâu."

Chris gầm gừ, một âm thanh mà Leon thậm chí còn không biết người đàn ông này có thể làm ra, và trong một khoảnh khắc, Leon nghĩ rằng anh đã có được thứ mình muốn: một cuộc làm tình thô đúng nghĩa, đủ để xóa sạch mọi cơn ác mộng khỏi tâm trí anh... ít nhất là trong vài giờ. Nhưng rồi Chris rùng mình, theo một cách ngu ngốc và gần như bất khả thi —hôn lên cổ Leon, khiến cả người anh chợt đờ ra và hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Đó là cái hôn đầu tiên của họ kể từ khi đặt chân vào phòng.

Cái này. Tất cả những điều này, chúng đều quá mới. Trước khi bước vào căn phòng này, điều thân mật nhất mà họ từng làm là khi Chris tặng Leon một trong những cái ôm huyền thoại của Redfield. Đó là cho đến khi Chris áp quá sát vào người anh bên ngoài phòng khách sạn, mắt đảo đi, má đỏ bừng, và cái đũng quần thổ thiển cạ cứng vào cặp mông ngon đét của Leon trước khi anh chàng lúng túng lui lại. Leon đã tưởng thằng này thẳng tuột.

Bỗng chốc, một luồng nhiệt lạ lẫm sưởi ấm cơ thể Leon, anh tự hỏi, liệu ý tưởng này có quá khủng khiếp không. Đây có thể là sai lầm sẽ hủy hoại cuộc đời của cả hai...

Kệ mẹ nó chứ. Có bao giờ anh không tự hủy diệt đời mình à.

"Tôi sẽ không làm tổn thương em," Chris thì thầm, và Leon từ chối để thằng đần này đẩy chuyện này đi xa hơn.

Đôi chân của Leon đủ khỏe để đá văng đầu những con BOW, và chúng cũng đủ mạnh để kéo Chris vào sâu hơn trong anh. Khi các thớ thịt bên trong siết chặt lại, Chris rên rỉ, bàn tay siết lấy vai Leon mạnh đến mức chúng chắc chắn sẽ để lại vết bầm tím. Trong cơn lâng lâng, Leon chợt nghĩ, có lẽ người đàn ông này đủ mạnh để vô tình làm anh bị thương.

Nhưng lần này anh từ chối để điều đó xảy ra, là do cảm giác đôi môi của Chris lắp bắp bên cổ khiến anh phân tâm? Anh là một đặc vụ của chính phủ với chỉ một nhiệm vụ, ngay cả khi Chris thì thầm những lời dịu dàng trên da anh —những lời thỏ thẻ run rẩy đầy kìm nén..."chậm lại nào" —Leon vẫn đưa người và nhấp mình trên con cặc to lớn của Chris.

"Chết tiệt, Leon," Chris thở hổn hển, và Leon cười đắc thắng khi cảm nhận được điều đó: hông của Chris giận giật —gã đàn ông lẩy bẩy trở lại nhịp với điệu cũ. "Chúng ta không cần... chúng ta có thể..."

Leon kéo mạnh Chris vào trong cơ thể mình và siết chặt lấy hắn. Những lời lắp bắp của Chris biến thành một tiếng rên rỉ bất lực. Phần lớn sức mạnh của Chris nằm ở phần thân trên và phần lớn của Leon lại nằm ở thân dưới. Phần thưởng cho tổ hợp vui vẻ này là tình dục.

"Tôi muốn anh đụ tôi trên bức tường này, sâu và mạnh đến nỗi... đến nỗi tôi có thể nếm được chúng," Leon nói thẳng thừng. Giọng anh cũng trở nên run run, nhưng ai có thể đổ lỗi cho anh đây? "Và chúng ta sẽ ngủ thiếp đi trên chiếc giường đẹp đẽ kia ngay sau đó. Cho đến khi tỉnh dậy lần nữa, chúng ta sẽ đi tắm và tôi sẽ lau sạch khẩu súng dễ thương của anh bằng miệng. Nghe hay chứ?"

Chris gầm gừ và dập một cái thật mạnh vào trong Leon, đủ mạnh để đẩy cả người anh lên tường, khiến cả hai cùng rên rỉ.

"Cậu đúng là... có cái miệng tục tĩu nhất tôi từng thấy..." Chris thở hắt ra, hông hắn va vào Leon trước khi tiếp tục nhịp điệu êm ái và chậm rãi, sâu lắng đến nỗi khiến anh rùng mình run rẩy. Không mạnh hay thô như Leon muốn nhưng vẫn rất tốt, vẫn đủ để anh có thể cảm thấy từng inch thật dày và nóng đang mài bên trong mình. Chỉ cần một giây ngắn ngủi để tự mình thả lỏng, Leon bắt kịp nhịp điệu của Chris. "Tôi tưởng anh phải biết lâu rồi chứ."

Leon dụi mũi vào thái dương Chris, hít hà mùi dầu súng, mùi mồ hôi, máu và một thứ gì đó khác –mùi xạ hương dễ chịu mà Leon nhớ từ trong từng cái ôm của Chris. Dương vật anh cạ qua áo sơ mi của Chris, trên thứ gì đó cứng rắn, có thể là cơ bụng của Chris, hay áo giáp của Chris, ai mà biết được, tinh dịch của anh nhuộm trắng cả tấm vải. Tất cả những gì anh cần làm là một chút vặn mình, nghiêng đầu...

"Mẹ kiếp, tôi muốn cặc anh ở trong họng tôi quá." Leon bật ra và nhận lại đúng thứ anh muốn, những cú đâm mạnh mẽ và choáng ngợp. Anh càu nhàu và tận hưởng chúng, chúng đau, chúa ơi, đau đến mức anh phải cắn lại những tiếng thút thít.

Chris cắn chặt quai hàm. "Tôi muốn em, Leon." Hắn nói, và giờ đến lượt Leon run rẩy, tay chân co quắp trên người Chris. "Tôi đã tưởng tượng đến điều đó, tôi đã tưởng rằng em sẽ đá vào mặt tôi nếu tôi dám. Xoay em vào phòng tắm và... những điều này. Chết tiệt, tôi từng đã mơ về cặp mông này, Leon."

Tốt, tốt, điều này hệt như những gì Leon muốn, thậm chí là hơn cả những gì anh muốn, biết rằng Chris đã từng mơ về Leon trước đây, về cuộc làm tình với Leon S. Kennedy, rằng đây chẳng phải điều gì mới mẻ, rằng chúng không khác—

Và rồi một tay Chris trượt xuống vai Leon, nhẹ nhàng xoa nắn bên eo trước khi ôm lấy bắp đùi trần. Cái chạm của hắn bỏng rát. "Tôi đã mơ về việc đưa em về nhà,—" Chris thở ra, cái đẩy chậm lại nhưng vẫn thật sâu, chà qua từng dây thần kinh nhạy cảm bên trong Leon, "và có em trên giường mình, tôi sẽ thức dậy bên cạnh em, làm cho em bữa sáng mà em lúc nào cũng lải nhải về. Cho em thấy chúng có thể tốt thế nào, chúng ta có thể tốt thế nào."

Đợi đã, đợi đã, không. Không có chúng ta. Không bao giờ có chúng ta khi nói đến Leon —

Chris chuyển mình, môi chạm vào quai hàm Leon một lần nữa trước khi chiếm lấy miệng Leon. Cùng lúc đó, hắn thúc mạnh vào bên trong anh, sâu không tưởng tượng nổi.

Không một tiếng động, Leon ưỡn cong người và đến, ngay trên con cặc của Chris và áp vào miệng Chris.

Thật là— anh nghĩ, cảm nhận tinh dịch nóng hổi của Chris bên trong anh, một ý tưởng tệ hại.

Vòng tay của Chris quanh người anh, đôi môi của Chris vẫn áp vào môi anh... Leon đã không khiến bản thân hối hận.

Hết.


Note 2: có vẻ fic viết trong bối cảnh sau re6 nên là tôi rất muốn chửi bậy một lần nữa

CHRISTOPHER REDFIELD, CÁI THẰNG KHỐN MAY MẮN NÀY. 🤬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro