[SimmonsxLeon] Bên dưới hang thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.falling down the rabbit hole
Rating: MA.
——
Tác giả: noel2236 | Dịch: Cá mực hoa
Paring: Derek C. Simmons x Leon S. Kennedy.
BG Setting: RE6

Note (người dịch): lần cuối cùng tui làm req của con đỉ dingvu, 🥲 không thể chấp nhận đc

btw tui tuyển beta vì Zũ nó bị thu điện thoại.

————
.
.
.
Gã đã thấy Leon.

Bông hồng nhỏ của Adam - nếu gã nhớ không lầm thì Leon đã 36 tuổi rồi, chẳng còn trẻ trung hay mang dáng vẻ ngây thơ của hơn mười năm trước. Nhưng giờ đây, khi người đặc vụ khoác lên bộ vest và quần âu tiêu chuẩn của giới nội vụ lại khiến gã thèm khát đến nỗi muốn hủy diệt tất cả.

Tất nhiên gã vẫn cảm thấy mình yêu Ada hơn, lòng mến mộ đối với người phụ nữ bắt nguồn từ sự tôn trọng và rung cảm thuần túy, trong khi Kennedy lại cho gã một niềm thôi thúc kì lạ để xé xác người đặc vụ ra từng mảnh. Trước kia, gã tưởng rằng những cơn xung động dai dẳng này là một kiểu ghen tuông nào đó, nhưng giờ đây, gã đã biết mình muốn gì.

"Leon." Gã bước tới với nụ cười thường trực trên môi. Leon khẽ giật mình quay người lại, dường như là nhẹ nhõm khi nhận ra đó là gã. Khuôn mặt ấy luôn đầy vẻ mịt mờ, đôi mắt xanh ánh lên những cảnh giác lẫn rối bời.

"Ngài Cố vấn," Leon lịch sự đáp lời. "Tôi vừa nhận được yêu cầu đến hỗ trợ điều tra?"

"Theo ta." Simmons dẫn Leon vào sâu hơn trong nghĩa trang Gia tộc. Mái tóc vàng rung rinh theo từng bước chân dưới ánh đuốc nhập nhòe. Gã dễ dàng quàng tay qua vai Leon bởi chênh lệch chiều cao, khiến cơ thể người đặc vụ chợt căng cứng trong giây lát, miễn cưỡng nuốt xuống mọi ngờ vực bên miệng trước vẻ mặt điềm nhiên của gã.

Leon luôn "biết điều" trước mặt những ông lớn, dè dặt, cam chịu và ngoan ngoãn, gã biết rõ hơn ai hết. Simmons có thể cảm nhận được sự phục tùng cứng nhắc của cơ thể trong tay mình.

"Chỗ này." Gã dẫn Leon đến trước cửa một ngôi mộ, nói vào tai Leon, mặt gần như chạm lên mái tóc mềm mại thơm ngát, khiến Leon hơi rụt cổ lại, như muốn kiềm chế bản thân để không phản ứng thái quá.

Gã biết Leon, em là kiểu người sẽ tìm lý do từ bản thân trước bất cứ sự bắt nạt nào nhắm đến chính mình, hay nói cách khác, một nạn nhân hoàn hảo. Nếu không phải nhờ vào sự bảo vệ của Adam hay thành công cứu sống con gái Graham, không biết Leon đã bị ném lên giường bao nhiêu gã tai to mặt lớn rồi. Biết Leon sẽ không bao giờ phản kháng, gã tiếp tục hành vi quấy rối tình dục trắng trợn.

"Ở đây vài ngày trước xuất hiện những tiếng động lạ. Máy quét ảnh nhiệt phát hiện một con quái vật cao khoảng nửa người, khá giống với Licker."

"Licker? Ở đây?" Leon ngạc nhiên hỏi, đồng thời cố gắng tránh xa khỏi vòng tay gã đàn ông mà không gây chú ý.

"Đúng vậy, thứ này đã khiến ta đau đầu suốt nhiều ngày." Simmons nói: "Cậu biết đấy, đây là khu mộ cổ của Gia tộc chúng ta, mang theo vinh hiển tổ tiên từ bao đời truyền lại. Nếu thực sự có kẻ cố ý mang virus vào đây, khiến BOW..."

"Ngài Simmons, tôi hiểu rồi," Leon nhẹ nhàng thở ra, sau đó kiểm tra lại thiết bị trên người, khéo léo lách mình rời ra, "Tôi sẽ đem nó ra và gửi mẫu đến phòng thí nghiệm."

"Cảm ơn Leon, ta nợ cậu lần này." Gã rốt cuộc cũng thôi bám lấy Leon, thái độ trở về với vẻ trịch thượng xa cách thường ngày. Leon siết chặt khẩu súng trong tay, nòng súng hướng xuống dưới. Dù cho sắp phải đối mặt với loại BOW không xác định, nhưng so với việc bị những gã đàn ông càn rỡ kia động chạm thì bị ném vào một cuộc chiến bất ngờ xem chừng còn thoải mái hơn nhiều.

"Sẵn sàng chưa?" Simmons đặt tay lên tay gạt bên cạnh cửa đá, Leon gật đầu rồi quay người đứng che chắn trước mặt gã, chờ cửa đá mở ra.

Ôi đặc vụ nhỏ tội nghiệp. Simmons nhìn xuống mái tóc vàng óng xinh đẹp, áo vest quấn chặt quanh eo và đai súng bó lấy đùi khoé miệng không kìm được kéo lên nụ méo mó, để cánh cửa đá mở ra.

Leon thận trọng giương súng lên, nhưng rồi lại đứng chết trân tại chỗ bởi cảnh tượng phía sau cửa đá và ánh sáng từ ngọn đuốc tràn ngập khắp lăng mộ.

Simmons thở hắt ra đầy mãn nguyện, khoảnh khắc yêu thích của gã đã đến. Leon mở to mắt kinh hoàng, nhìn vào những thi thể khốn khổ bên trong, quay lại nhìn gã đàn ông với vẻ sợ hãi đến khó tin, đôi mắt xanh trào ra đủ thứ cảm xúc phức tạp khó tả.

Ngay khi Leon vẫn chưa hết sốc, Simmons đã chộp lấy súng của Leon và đẩy đặc vụ vào trong. Leon ngã ngửa trên đống thây người, một cái đầu đã chết từ lâu gục xuống cạnh mặt —làn da xám xịt, đôi mắt xanh mở to, mái tóc vàng đã mất đi độ bóng khô như xác cỏ xơ, đôi môi thâm lại đầy máu khô đen đúa. Ngay cả khi đã là một đặc vụ dày dạn kinh nghiệm đi chăng nữa, phải đứng trước hàng đống xác chết của chính mình la liệt trên mặt đất vẫn là một trải nghiệm đầy kinh khủng. Anh run rẩy bò ra khỏi đống xác, như thể rằng những người đã chết kia sắp bật dậy, lao tới cắn anh.

"Cái... Cái quái gì vậy?" Leon muốn đứng dậy, nhưng chân anh lại run rẩy ngã khụy xuống đất.

"Là thứ mà cưng sắp trở thành đó." Simmons mỉm cười, dang rộng vòng tay đi về phía anh, cho Leon nhìn rõ chỗ phình ra ở háng gã. Sự ghê tởm vượt lên cả nỗi kinh sợ và nó khiến gã thích thú.

Cuộc đi săn bắt đầu. Tiếng cười man dại vang vọng khắp lăng mộ khi gã nhìn theo Leon chạy ngược lại theo lối vào, ôi đứa trẻ thông minh mà bất lực. Quả nhiên, khi Leon tìm đến nơi thì cửa ra vào đã bị khóa lại, anh vội vàng nhìn xung quanh, cố gắng kiếm lấy một con đường thoát thân. Sự tức giận làm lấn át nỗi sợ, và rồi người đặc vụ lao về phía gã đàn ông, rút ​​khẩu súng còn lại ra, tra hỏi Simmons bằng cổ họng run run như sắp vỡ òa rằng gã muốn gì.

"Bắn đi em yêu," Gã mỉm cười tiến đến chỗ Leon, động tác liếm láp tục tĩu xuyên qua cả quần áo anh, "Hoặc em có thể đến ngồi lên cặc ta, sau đó ta sẽ thả em đi."

Leon trông như sắp nôn mửa, anh lùi lại khi gã đàn ông ngày một tiến gần hơn, lồng ngực phập phồng đầy căng thẳng.

"Đừng tới đây! Tôi sẽ bắn thật đấy!"

"Mở ra cho ta nào, em yêu—"

Leon bắn vào chân gã. Simmons lập tức ngã vật ra đất, hai tay ôm lấy chân, tưởng chừng đang vô cùng đau đớn.

"X-xin lỗi, t-tôi buộc phải làm vậy." Nói rồi Leon quỳ xuống bên gã, lục lọi khắp các túi, tìm kiếm chìa khóa hay bất cứ thứ gì tương tự. "Tôi sẽ giúp ngài sơ cứu sau."

"Cảm ơn, ta rất cần nó đấy..." Gã thở hổn hển, quay sang Leon, để anh nhìn thấy khuôn mặt nứt toác của mình.

Phản xạ của Leon rất nhanh nhưng vẫn là chưa đủ. Khoảng cách quá gần, cho đến khi Leon nhận ra kẻ kia không còn là một con người nữa thì cũng đã quá muộn, gã đàn ông siết lấy cổ tay cầm súng của anh, chỉ sau một chuyển động nhỏ bé, anh liền nghe được tiếng xương vỡ vụn dội vào trong lồng ngực. SG-09 của Leon rơi xuống đất, gần như nghẹt thở vì cơn đau dữ dội, phải mất vài giây anh mới hét lên một tiếng thảm thiết.

Simmons chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ, rồi buông tay ra. Gã nhìn xuống xương quai xanh, xuống một phần ngực lộ ra qua cổ áo hớ hênh, làn da ánh lên dưới đèn đuốc bởi mồ hôi lạnh, –liếm môi một cách lộ liễu. Người đặc vụ cắn môi, chấp nhận rằng bàn tay phải đã hoàn toàn vô dụng, tay trái cầm dao vung về phía gã. Simmons chỉ kịp ngửa đầu ra sau, lưỡi dao sượt qua mặt, cắt qua nửa má.

"Không ngoan chút nào." Simmons lầm bầm không đầu không cuối, khóe miệng nứt nẻ kéo theo nụ cười xấu xí, cơ bắp cuộn lên cùng gai xương nhô ra xé rách bộ đồ của gã. Trong nháy mắt, gã đàn ông xé bỏ lớp vải cản trở, tay không ngừng xoa nắn dương vật to lớn đến bất thường do quá trình biến đổi trước con mắt kinh hoàng và ghê tởm của đặc vụ.

"Lần nào cũng vậy..." Simmons nói với một nụ cười đê tiện, "cưng rất thích cái này mà –đến nỗi không thể rời mắt được."

Leon muốn nôn mửa, nhưng chẳng thể thực sự làm gì ngoài lùi lại với con dao trong tay. Mắt anh vẫn không ngừng quét qua không gian xung quanh, cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì hữu ích, bám víu lấy sự nhạy bén và lý trí được tôi luyện qua cả những nhiệm vụ ngặt nghèo nhất. Dẫu vậy, đây vẫn là trò chơi mà Simmons đã chơi quá nhiều lần và gã thì đã không thể đợi thêm nữa.

Khi trò chơi mèo vờn chuột trở nên nhàm chán, gã lao tới, để con dao găm của Leon xuyên qua cơ thể mình, ghim người đặc vụ xuống dưới gã. Xương cổ tay đã vỡ nát nay lại bị đè xuống thô bạo, Leon co giật vì đau đớn, tiếng thút thít bị bóp nghẹt xuyên qua cả hơi thở đứt quãng.

"Tiếp tục đi, tiếp tục đi..." Simmons hổn hển, lột sạch từng mảnh quần áo của Leon. Ngay khi lấy lại được chút ý thức, Leon rút ​​con dao găm ra, đâm thẳng vào tim kẻ kia. Simmons chợt cười phá lên, gỡ tay Leon ra, găm mạnh con dao găm vào nền đá bên cạnh Leon.

"Cưng cho rằng trái tim ta vẫn còn ở đây sao? Thật đáng yêu làm sao." Simmons tóm lấy cằm Leon, đầu lưỡi rê lên, liếm ướt sườn mặt trắng trẻo. Leon ghê tởm mức đến mức không ngừng giãy giụa, anh tiếp tục vật lộn với cơn buồn nôn không ngừng cuộn lên nhưng cánh tay bất lực lại chỉ có thể đấm lên ngực gã đàn ông những cú yếu ớt.

"Được thôi." Simmons chợt thở dài tiếc nuối, bẻ gãy tay trái Leon. Đôi mắt Leon cuối cùng cũng trào ra những giọt nước mắt mà gã mong chờ. Người đặc vụ thất thần nhìn xuống cánh tay bị bẻ sang góc độ đáng sợ ở bên cạnh, nước mắt chảy dài trong vô vọng.

"Đừng làm thế, Simmons, dừng lại..." Leon lẩm bẩm cầu xin, dường như sảng đi vì đau đớn. "Ngài Simmons, làm ơn, dừng lại đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, xin ông..."

"Tất nhiên là em sẽ không nói cho ai biết." Simmons tách mạnh đôi chân dài trắng nõn ra, tay ép mạnh đầu gối lên ngực người đặc vụ, "Sau cùng, những bí mật phải được đưa xuống mồ."

Sau rồi gã cúi đầu, vùi mặt vào khe mông Leon, điên cuồng liếm mút lối vào chặt chẽ và mềm mại. Leon bật ra một âm thanh mơ hồ, mặc cho nỗi sợ hãi tột độ cùng cơn đau khủng khiếp, kích thích dồn dập vẫn mang lại khoái cảm kỳ lạ, khiến người đặc vụ run rẩy không nói nên lời.

"Cưng thực sự không muốn sao?" Simmons bất chợt dừng lại, nhìn lên Leon từ giữa hai chân anh. "Hét lên nào, biết đâu ta sẽ để cưng đi."

Đáp lại gã là âm thanh đè nén cùng cực, Leon nghiến chặt răng, cố gắng không phát ra bất cứ tiếng nào, duy chỉ có hơi thở bất thường mới lộ ra khoái cảm tra tấn. Nhưng Simmons đã chơi đủ rồi, với kích thước của gã và cách cái lỗ kia khít chặt, có nới rộng cũng chẳng để làm gì. Không nói hai lời, gã đàn ông đâm thẳng vào trong Leon, từ từ mà chậm rãi.

Leon giật mình ngửa đầu ra sau, sống lưng ưỡn cong mặc cho cánh tay yếu ớt đau nhói. Simmons rít lên như rắn, không giống như Leon, gã tận hưởng từng giây phút của khoảnh khắc này. Cơ vòng bị kéo căng đến cực hạn, đè lên thành ruột, nghiền nát nội tạng. Gã kéo ghì lấy hông Leon, ngăn không cho sự vùng vẫy của người đặc vụ làm gián đoạn nhịp điệu của gã, dù cho có thể gã đã phá nát thứ gì đó. Hai chân Leon quẫy đạp hai bên sườn, đùi trong và bắp chân cọ lên những cựa xương nhọn hoắt nhô ra, máu tứa nhuốm ướt cả đôi chân nhưng anh lại chẳng hề hay biết, bởi lẽ nhiêu đó đau đớn không là gì so với loại hành hạ đang diễn ra trong cơ thể anh.

Simmons cúi đầu chiêm ngưỡng cảnh tượng mà mình cất công chờ đợi bấy lâu nay, vùng bụng dưới phẳng lì mềm mại của người đặc vụ dần bị đẩy lên, nổi lên hình dạng của thứ dị vật di chuyển dưới làn da tái nhợt và ẩm ướt, dừng lại ngay bên dưới cơ hoành.

"Leon, Leon?" Simmons đưa tay đỡ lấy gáy người đặc vụ, yêu thương vỗ nhẹ lên mặt anh. Đôi mắt mê man của Leon chậm rãi ngước lên nhìn gã, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. "Nhìn này."

Leon tuyệt vọng nhìn xuống theo lời gã, sững người nhìn đến vết phồng trên bụng mình, anh nấc lên một tiếng, mắt nhắm nghiền lại. Simmons tát mạnh vào mặt anh.

"Mở ra!"

Leon ngoan cố quay đầu sang.

Simmons điên tiết gầm lên, nhưng rồi sau đó gã đột nhiên cười khẩy: "Em không muốn xem cũng không sao, ta giúp em cảm nhận theo cách khác."

Nói rồi, gã nắm lấy cánh tay lẩy bẩy của Leon, lột xuống chiếc găng tay nửa ngón không hiểu sao lại trông thật tục tĩu trên tay người đặc vụ, để những ngón tay mảnh khảnh chồng lên bụng, cảm nhận qua làn da và cơ bắp. Chẳng mấy chốc Leon ngất lịm đi vì đau đớn, Simmons bắt đầu đẩy vào những cú hời hợt, một tay ấn lên xương quai xanh của Leon, tay kia ấn xuống bàn tay sạch sẽ và trắng trẻo mà gã luôn cảm thấy nên thuộc về đàn bà, bắt đầu cuộc vui cuối cùng.

Leon tỉnh dậy trong cơn đau tê tái và khó hiểu, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu. Simmons lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ cho anh nơi họ gắn kết, nhưng Leon lại chẳng thể làm gì hơn ngoài khóc và thở hổn hển. Gã có thể cảm thấy sinh mệnh của người đặc vụ trong tay mình đang cạn kiệt, đồng thời là cơn cao trào mãnh liệt dần dâng cao. Gã đứng dậy, đi đến chỗ quan tài của tổ tiên, kéo theo cơ thể tàn tạ của Leon treo trên dương vật đột biến như một chiến tích. Máu của Leon nhỏ xuống các ngón chân, che đi vết máu cũ đã sẫm màu. Đây chính là sự hy sinh đẹp đẽ nhất, gã nhìn xuống cái đầu ngửa ra của Leon, nhìn đôi môi đỏ mọng bị cắn đến sứt sẹo, hôn lên đầy thỏa nguyện. Cuối cùng, Simmons quay trở lại cửa mộ đá, đặt Leon lên đống xác chết, nhìn vào Leon, vào đôi mắt xanh lam hay bất cứ đôi mắt xanh xám trống rỗng nào của những Leon đã chết khác, bắn ra một lượng lớn tinh dịch.

Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, tim Leon đã ngừng đập từ lâu. Gã quyệt lên đôi môi xinh đẹp kia chất lỏng màu trắng đục, thở hổn hển và trở lại hình dạng con người, cúi đầu cung kính hôn lên trán Leon.

"Thật đẹp." Gã lẩm bẩm, lùi lại một bước, tự mình chiêm ngưỡng tế đàn bí mật và lộng lẫy chất lên từ xác Leon. Đây là thánh đường của gã, thiêng liêng và hoàn mỹ, chừng nào gã còn tìm được đối tượng thích hợp, gã sẽ luôn có cơ hội đến đây, bày tỏ lòng thành kính với Leon.

Đóng cửa lăng mộ lại, Simmons thay sang bộ quần áo dự phòng, rời khỏi nghĩa trang, đi thẳng đến Nhà Trắng. Cánh cửa phòng bầu dục mở ra, gã nhìn thấy Leon ở bên cạnh Adam, hai người có vẻ là đang nói chuyện gì đó, khoảng cách rõ ràng là quá gần gũi so với một phép xã giao, cho thấy mối quan hệ bất thường giữa tổng thống và đặc vụ. Gã ngạo nghễ bước tới như thường lệ, Leon khẽ khịt mũi khi gã đến gần, nhưng rồi vẫn không nói gì hơn, chỉ lịch sự lùi lại.

Mùi có thơm không? Gã ước mình có thể hỏi điều đó trực tiếp. Người đặc vụ có ngửi thấy mùi máu bên dưới bộ đồ của gã không? Nếu Leon biết máu đến từ đâu, em sẽ phản ứng thế nào đây?

Gã nói chuyện với Adam, đôi mắt lại dán chặt lên sườn mặt bị tóc mái che đi kia, một ngày nào đó thôi, gã sẽ đưa Leon thật đến hầm mộ.

.Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro