short 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đây lại là một vấn đề nan giải cho các chú đẹp trai về bé cưng.

manjirou vốn học không giỏi lắm, chỉ tầm trung, có thể là vì bé lười không học nên kết quả không cao nhưng bọn hắn không quan tâm, dù em có rớt đại học thì chúng cũng dư sức nuôi em cả đời. chỉ có một chuyện nho nhỏ đó chính là bé con hay đánh nhau và bị mời phụ huynh.

bé bị phạt đánh mông nhiều lắm nhưng vẫn chứng nào tật nấy, nhiều lúc khiến kakuchou và ryuguji đâu đầu.

ví dụ, nếu bọn hắn hỏi lí do vì sao em lại đánh nhau, bé con sẽ lười biếng nằm ườn ra ghế, dẫu môi nói.

" thì tại chúng gây sự, với cả em đạp có một cái à. ai mà biết được bọn nó yếu thế. "

bé cưng phụng phịu, rõ ràng em có làm gì đâu, đánh có cái. dù sao thì cũng chính là bọn họ sai, mà dù họ có đúng thì em cũng không thể sai nên chính là họ sai. nhưng bé con ngoan ngoãn vẫn xin lỗi sau khi đánh bạn, mặc dù trông bé không cam tâm lắm.

" nhưng đó là không được, mikey. "

kakuchou nhìn em, nghiêm túc răng dạy.

" được mà~? "

giọng em mềm nhũn, kéo dài ra, nũng nịu chui vào lòng ran để gã xoa xoa lưng nhỏ.

" thôi được rồi, kakuchou, em ấy cũng xin lỗi rồi. "

ran vuốt ve đứa nhỏ, nhìn em như một bé mèo con cần được nuông chiều mà mềm lòng. kakuchou nhíu mày nhìn gã, anh nói bằng giọng chắc nịch.

" nghe đây ran, mày và thằng em mày sẽ chiều hư mikey. "

ran nhướng mày nhìn anh, gã suy nghĩ, cũng đúng là thế thật. nhưng làm sao giờ, nhìn bé cưng nhỏ nhắn như này, gã không nỡ quát em. ít nhất thì gã có thể đánh mông em thay cho mất từ ngữ nặng nề.

và thề, nếu manjirou nghe được điều đó, em ấy sẽ tránh xa gã trai nhanh nhất có thể, em thà ngồi nghe kakuchou nói còn hơn để mông xinh rơi vào tay sói. nhưng tiếc là bé không thể.

" ờ, thì mày có thể nhẹ nhàng hơn mà. "

kakuchou lại nhíu mày sâu hơn, anh chẳng hiểu mạch não của tên này, rõ ràng đã hiểu, nhưng vẫn bênh bé con.

" tao đang rất bình tĩnh và dịu dàng với em ấy. chỉ có mày ở đây nên mikey mới giở chứng làm nũng. "

kakuchou nói, anh xoa xoa mi tâm, hôm nay với anh là quá mệt mỏi, việc của em không phải là anh muốn mắng, chỉ là nếu không dạy em sẽ hư. bé ngoan chỉ có thể lười chứ tuyệt đối không thể hư.

" không phải mà! rõ ràng là chúng nó sai... "

kakuchou nhìn bé cưng ló đầu ra khỏi cổ gã nhỏ giọng nói thì bất lực thở dài.

" hay thôi, mày đi nghỉ đi, tao lo cho em ấy là được rồi. "

ran nói, tay chỉ lên phòng của anh, ra chiều quan tâm lắm nhưng anh biết gã đang đuổi anh để được ở riêng với bé con. nhưng hiện tại anh rất mệt, nên đành để nó ăn đậu hũ của bé trước vậy. tối nay anh xử bé sau.

" ran, em không sai. chú tin em đi... "

em thủ thỉ, tựa như sắp khóc. rõ là chúng nó sai mà em là đứa bị mắng... dỗi.

" ừ, em không sai. nhưng em cũng không nên đánh chúng, lỡ em bị đau thì sao? "

ran vỗ về em, ôn nhu nói. thật hiếm thấy khi kẻ ngang tàn như gã có thể như vậy, nhưng có lẽ là chỉ với mỗi em thôi.

" không đau... chẳng đau chút nào... "

ran bật cười, nhìn mái đầu màu nắng của em. sao cục cưng của gã lại bướng thế nhỉ?

" a... "

manjirou ré lên, phía dưới mông chợt đau rát. em biết, ran đánh em. ran tét mông bé...

" hư quá đi, không bị mắng nhưng vẫn phải phạt nhé. chân em bị bầm đó nhóc con hư đốn. "

tiếng chan chát vang lên không ngừng, bé con run rẩy nằm trong lòng gã. lực tay ran rất lớn, nó khiến em đau chết đi được, nhưng em không giãy ra được, vì em biết, chọc giận gã chính là bị phạt nặng hơn. vậy nên bé con đành chịu đau để hắn đánh.

" hức... ran, em đau... "

" đau rồi sẽ nhớ. không được tái phạm. "

gã nói, rồi tiếp tục đánh, nhưng lực tay đã giảm, gã biết bé con của gã sắp không chịu nổi rồi.

" dừng lại đi mà, huhu... chú, ran đừng đánh nữa. đau bé. "

sau một lúc, đúng như gã đón, em gào lên khóc lớn, mông em bắt đầu mất cảm giác, nếu đánh nữa sẽ hỏng đó huhu... tê quá.

chát.

cái đánh cuối cùng kết thúc, bé con mềm yếu nức nở, em vùng ra khỏi người gã, chân em run lẩy bẩy, nhũn cả ra khiến bé không giữ được thăng bằng té xuống. may thay ran đỡ được em, nếu không mông em sẽ nở hoa thật mất.

em khóc mãi, cuối cùng vì mệt quá mà ngủ luôn trên đùi nam nhân. ran nhìn bé con hai mắt đỏ hoe, gã cười nhẹ hôn lên má bé một cái rồi bế em lên phòng.

.

.

.

📌 📌

[ 922 ]

- nó dài hơn dự tính=))

- dạo này tui bị mê tét mung đó💅

- nên cái fic này thoả mãn niềm đam mê ấy<( ̄︶ ̄)>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro