Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tỉnh dậy, y đã thấy mình nằm trong một vòng tay ấm áp. Khẻ trở mình bước xuống giường, Chí Mẫn rửa mặt rồi mở cửa phòng tránh làm hắn thức giấc. Y rảo bước về phía phòng Tiểu Hoa. Chí Mẫn không tự nhiên đẩy cửa bước vào mà kiên nhẫn gõ cửa. Ít lâu sau, nàng bước ra mở cửa với nét ngạc nhiên trên mặt. 

"A Mẫn? Dậy sớm vậy? Mau vào trong"

"Ta đến gọi ngươi chải tóc cho ta, chuẩn bị đến Bối Lạc Cung"

"Thái tử ngài ấy còn ngủ? Ngươi đến đó làm gì?"

Nàng thực sự lo lắng cho A Mẫn. Từ miệng các cung nữ thái giám khác, nàng nghe được rằng Bối Lương đệ vì hãm hại y mà bày ra chuyện Tiểu Cát, cũng chính nàng ta tự làm mình sảy thai hòng đổ tội cho y. Nhưng trời khiến cho Đại Lí Tự điều tra ra không phải y mà là Quy quý phi, thực cảm thấy tội nghiệp thay nàng ta bị đem ra làm con tốt hy sinh. Những tin đó không biết có thật hay không nhưng người ta nói phòng bệnh hơn chữa bệnh, vẫn là nên lo lắng thì hơn.

"Ta nghe nói nàng ta vì lo lắng thái tử không đến nên lâm bệnh rồi. Ta thân phận thái tử phi chí ít cũng nên đi thăm nàng ta" Y trả lời dửng dưng như không đoái hoài đến "Căn dặn phòng bếp làm một chén canh gà, thái tử tỉnh đem cho hắn, ăn xong bảo hắn Bối Lương đệ ngả bệnh"

Nói đến đây, y đứng dậy cùng Tiểu Hoa đem một ít điểm tâm đi thăm Bối Tiểu Yên. 

*Bối Lạc Cung*

"Thái tử phi đến" Tên thái giám giọng ẻo lã thông báo

"Muội muội bái kiến tỷ tỷ" Bối Lương đệ nghe tiếng thông báo vội từ trên giường bước xuống bái kiến, không quên tỏ chút đáng thương.

Mấy ngày trước nàng ta được tin thái tử đến Đông Cung thì tức giận, mặt mày đỏ bừng. Sau đó ít hôm thì đổ bệnh. Cứ tưởng thái tử phi đến chắc hẳn có cả thái tử đến, nàng ta một dạng thê thảm, rủ rượi từ giường bước xuống hành lễ, mong hắn thương hoa tiếc ngọc mà xin mẫu hậu ở lại chăm sóc nàng ta ít hôm. Nào ngờ đến chỉ có mình thái tử phi Phác Chí Mẫn cùng tì nữ thân cận Tiểu Hoa đến.

"Muội muội miễn lễ, chú ý sức khỏe. Hiện tại thái tử còn đang ngủ, muội nên đứng dậy thì hơn"

Y cũng không ngốc đến nỗi nhìn một màn trước mắt vẫn không biết nàng ta diễn cho ai xem. Mặc dù y cũng chẳng xem Tuấn Chung Quốc hắn là phu quân cái đách gì nhưng cữ để như vậy chẳng khác náo quẳng lòng tự trọng của mình cho chó ăn? Y biết hắn vốn muốn đem nàng ta lập thái tử phi nhưng vì sự xuất hiện của y mà nàng ta chỉ được làm Lương đệ. Phụ nữ người nào cũng có lòng tham, danh vọng, chiếm hữu nhưng nàng ta lại có cả ba. Nàng ta dám hy sinh dứa con chưa được nhìn thấy ánh mặt trời của mình chỉ để khiến hắn ghét bỏ y, nàng ta cũng quá ác độc đi?

*Đông Cung*

Hắn sau khi tỉnh dậy thì được thái giám hầu hạ y phục rồi an ổn ngồi vào bàn uống hết chén canh gà mà y căn dặn nhà bếp làm. Mọi thứ xong xuôi thì cũng là lúc hắn nhậ được tin Tiểu Bối đã ngã bệnh 2 ngày mà tình trạng bệnh tình không hề thuyên giảm. Tức tốc truyền lệnh xuống, hắn như điên dại mà lệnh cho phu ngựa tăng tốc.

Trong khi đó bên Bối Lạc Cung , y cùng nàng ta trò chuyện về hắn. Y nghĩ có thể tình tỷ muội sẽ được cải thiện phần nào. Nhưng không, thái độ độc chiếm của nàng ta quá cao, cả tham vọng cũng nghe rõ trong lời nói

"Tỷ tỷ sao đến bây giờ vẫn chưa thấy có mang? Có phải hay không.... " Nàng ta bỏ lửng câu nói nhưng đủ thể hiện thái độ của mình "Muội đây chút nửa đã được làm mẹ, Quốc chỉ chút nữa là có con. Nếu đứa con đó vẫn còn thì gia đình muội đã được hạnh phúc rồi"

Nàng ta càng ngày càng quá đáng

"Trong cấm cung này, ít việc ít phiền. Muội đừng quá sân si"

"Tỷ đây là có ý gì?"

"Sự thật vẫn là sự thật, muội đừng để bất cứ thứ gì che mờ mắt, muội sẽ hối hận"

Nói rồi y đứng dẫn toan cùng Tiểu Hoa rời đi thì chợt nhớ ra một chuyện

"Tiểu Cát vốn không phải của muội, nó là của ta" xong nhấc chân bước đi nhưng

"Tỷ đứng lại. Ta không cần người như tỷ dạy ta"

Nàng ta mặt đỏ bừng giận dữ bước càng ngày càng gần lại. Tiểu Hoa vội cản nàng ta "Bối Lương đệ xin đừng quá phận, người nên quay về nghỉ ngơi"

"Nực cười! Đến cả nô tỳ thấp hèn như ngươi mà có tư cách dạy đời ta sao, ta sẽ bảo Quốc chém đầu ngươi. Mau tránh!" Nàng ta ngày càng lấn tới

"Bối Lương đệ...."

'Bốp'

Nàng ta tát thẳng vào mặt Tiểu Hoa in hằng dấu 5 ngón tay đỏ rực

"Ngươi im cho ta. Bằng không ta lập tức cắt lưỡi ngươi"

"Nô tỳ..." Tiểu Hoa mặc dù bị đánh nhưng vẫn cố bảo vệ y

Nàng ta giơ tay tính cho Tiểu Hoa một bạt tay nữa thì y đã nhanh hơn chặn tay nàng ta giữa không trung. Cùng lúc đó "Thái tử đến". Hai mắt nàng ta sáng long lanh rồi chuyển qua ngấn lệ. Nàng ta vùng tay ra khỏi tay y, tự tát mình, ngả xuống đất. Vừa lúc đó hắn đến, thấy một màn trước mắt, tay y lơ lửng giữa không trung, mặt nàng ta đỏ một mảng còn in cả dấu tay. Khỏi nghĩ cũng biết chuyện gì.

"Muội...." Y không ngờ nàng ta lại như vậy

"Ngươi im miệng cho ta. Ai cho phép ngươi đánh nàng ấy. Ngươi tưởng Phác quốc nhỏ nhoi đó có thể bảo hộ ngươi? Nếu nàng ấy mất một sợi tóc ta lập tức sang bằng Phác quốc của ngươi, tiện nhân" Hắn lao đến ôm lấy Bối Tiểu Yên, tay chỉ về phía y quát

"Nàng có sao không? Tại sao lại như vậy?" Hắn ôn nhu hỏi nàng ta

"Chỉ là...hức..thiếp lỡ lời...hức...nào ngờ Tiểu Hoa...lại..hức quát thiếp...thiếp hức...tát nàng ta một cái...hức tỷ ấy vội...tát lại thiếp...hức hức"

"Nô tỳ không có" Tiểu Hoa trợn mắt nghe nàng ta nói dối vội phân trần

"Cả hai người các ngươi, chủ tớ như nhau, cả Phác quốc các người đều như vậy, đều bỉ ổi như nhau. Hừ. Cút cho ta" Hắn giờ phút này đầu óc u mê, chẳng nghĩ được gì cả. Mấy ngày nay tiếp xúc với y, hắn cứ tưởng trước kia do bản thân hắn nghĩ xấu y. trong tâm hắn dường như y đã có một chút, chỉ một chút quan trọng. Nào ngờ hôm nay chính y đã đạp đổ cái lòng tin hắn dành cho y

"Ha... Ha ha... Ha ha ha...." Y nãy giờ im lặng, bây giờ lại nỡ một tràng cười quỷ dị. Cũng như hắn, y đã mở lòng cho hắn một cơ hội, thử nhìn hắn theo góc khác nhưng giờ đây mọi thứ đổ vỡ, vỡ hết rồi.

"Tiểu Hoa chúng ta về, ở đây hôi quá, gọi người dọn dẹp 2 cái con động vật bốc mùi này đi. Hừ"

Nói rồi y cùng Tiểu Hoa bỏ đi, chẳng thèm đoái hoài gì đến mọi người xung quanh. Hắn ngay sau đó quỳ ba ngày ba đêm, cầu xin mẫu hậu cho hắn đến ở Bối Lạc Cung, bà cũng thương con trái nên đồng ý. Sau hôm đó, Đông Cung bắt đầu nổi một trận sóng gió cuồng phong. Hắn không từ thủ đoạn hành hạ tinh thần. Hắn biết đối với y Tiểu Hoa chẳng khác nào người trong nhà mà ra sức hành hạ nàng.

Tiểu Hoa phận nữ nhi yếu đuối, bị hắn bắt lao động đến kiệt sức lại không cho thái y đến khám khi nàng bệnh. Cuối cùng nàng vẫn là không vượt qua được, bỏ lại Chí Mẫn một mình đối mặt sóng gió Đông Cung. 

Nghe các thái giám, cung nữ Đông Cung bảo, đám tang Tiểu Hoa không thấy tổ chức gì chỉ thấy đại sảnh treo vải trắng, y ngồi bên quan tài nàng mấy ngày liền không ăn uống nhưng lại không khóc lấy một giọt nước mắt.

"Tuấn Chung Quốc! Ta thề sẽ bắt ngươi trả lại hết những gì ngươi đã gây ra cho ta. Ta thề có trời đất" 

Tối đó giữa không gian yên tĩnh Đông Cung vang lên tiếng gào vang trời. Tuấn Chung Quốc bên Bối Lạc Cung đêm đó nằm mộng thấy Tuấn quốc nơi đâu cũng là máu, một nụ cười man rợ của lam y nam nhân đối hắn cười, nhưng thế nào cũng không thể nhìn thấy mặt người đó.

Sáng hôm sau, cả Đông Cung được tin thái tử phi Phác Chí Mẫn sau một đêm cùng cổ quan tài biến mất không một vết tích.

___________________

Có lẽ mình không ngược thụ được, mình sẽ đổi qua ngược công vậy. 

'Chung Quốc chờ ngược chết đi'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro