Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cộc... cộc...'

Tiếng vó ngựa vang lên đều đều giữa đường phố huyên náo của Tuấn quốc. Xung quanh là tiếng bàn tán xôn xao của dân chúng trong thành

"Này này! Nghe nói Thái tử phi của Phác quốc được gả qua đây mất tích rồi, chắc lần này Phác quốc sẽ đem quân sang thành luôn quá. Nghe nói nàng ta là con cưng của vua bên đó"

"Ể?! Tôi nghe nói là chết rồi chứ chả là mất tích? Hay là tin đồn thất thiệc, mấy ngày sau lại đồn tin nàng ta vẫn bình an không bị gì cả?"

Hai người buôn bán gần nhau nhân lúc vắng khách ngồi cùng nhau nói chuyện. Lam y nam nhân cùng xe ngựa đi ngang qua tức khắc cười mỉm. Tin lan cũng nhanh thật, mới có 2 ngày mà cả thành đều biết rồi, chắc không bao lâu cũng lan tới ông ta thôi! Mà chắc không có việc sang thành đâu nhỉ?

Ngựa đã đi một đoạn xa, ra khỏi thành Tuấn quốc nhưng vẫn còn trong phạm vi quản lý của tri phủ các huyện. Tìm một trà quán, dừng ngựa, lam y nam nhân cùng bạch y công tử tiêu sái bước vào quán làm không ít người chú ý, đánh giá chắc cũng là dân buôn giàu có đi? Nhìn khắp quán tìm một chỗ có thể quan sát xe ngựa bên ngoài, ngồi xuống, lam y nam nhân gọi tiểu nhị mang lên 4 cái màn thầu cùng một ấm trà. Rồi đoạn quay sang bạch y công tử, mỉm cười nói

"Thật phiền huynh! Ta đây xin cảm tạ trước"

"Không có gì! Giúp người là chuyện đương nhiên. Nhưng đối với ta, ta có cảm giác huynh đây trông rất quen đi?"

"Ta cùng huynh gặp nhau ở Y Xuân Viện mấy lần cũng tính là quen đi?" Lam y nam nhân mỉm cười điềm đạm nhìn người đối diện trêu đùa

"Ha ha! Nhưng ta đến nay vẫn chưa biết huynh xưng thế nào?" Bạch y công tử ha ha cười 

"Ta xưng Mẫn, Phác Chí Mẫn. Ta cũng không biết huynh xưng thế nào?"

Y luôn thắc mắc người này thân phận thế nào mà lại có thể tự do ra vào khu vực cổng thành Tuấn quốc? Thường thì dân chúng muốn vào thành phải có giấy ủy hiệm của tri phủ trong vùng còn tướng thì phải có lệnh bài, quân hàm mới có thể vào. Còn nam nhân trước mặt, một người một ngựa ung dung ra vào thành như đi dạo quả thân thế không tầm thường đi?

"Ô! Tên huynh rất giống tên của nương tử của A Quốc! Ta xưng Thạc, Trịnh Hạo Thạc"

"Ha ha! Chỉ là tên giống tên thôi, huynh đừng quan tâm. Mà huynh gọi A Quốc là..." Y cười trừ hướng Hạo Thạc hỏi

"A?! Chỉ người bạn của ta thôi. Ta cùng hắn chơi với nhau từ nhỏ, cũng khá thân nhưng khi lớn lên lại không còn thường gặp nhau" Hạo Thạc hướng tầm mắt ra xe ngựa như cố che dấu điều gì đó

"Chẳng hay bá phụ làm nghề gì?" Y không kiên nể gặng hỏi tới. Y cảm thấy cái tên A Quốc mà Hạo Thạc nhắc đến có điểm gì đó không bình thường

"A! Cha ta làm quan, chỉ là quan chức nhỏ thôi" Hạo Thạc hơi giật mình trước câu hỏi của y. Vẫn ánh mắt lãng tránh mà trả lời "Trời cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi. Theo lộ trình thì chiều nay là có thể đến nơi"

Không để y kịp hỏi thêm, Hạo Thạc đứng dậy hướng trưởng quầy trả tiền rồi ra ngựa khởi hành. Y vẫn cảm thấy ở huynh ấy có gì đó. Nhưng là gì? Chính y cũng không rõ. Nhưng huynh ấy đem lại cho y cảm giác tin tưởng. Y hoàn toàn tin Hạo Thạc - người y gặp chỉ có mấy lần tại Y Xuân Viện, một nơi vui chơi trác loạn.

"Ta có một chuyện không biết huynh có thể giúp ta không?" 

"Có chuyện gì cứ nói, dù sao cũng là huynh đệ bằng hữu, giúp được ta nhất định sẽ giúp"

Hạo Thạc chính trực trả lời. Chính Hạo Thạc cũng tin là y sẽ không bắt hắn phải làm những chuyện trái đạo trời.

"Huynh, trên đường đi tìm giúp ta một nơi tốt một chút, ta muốn cho tỷ tỷ ta an nghỉ"

Y vừa nói vừa nhìn cổ quan tài phía sau xe ngựa, ánh mắt thoáng hiện vẻ u buồn. Thật ra Tiểu Hoa lớn hơn y 2 tuổi nhưng vì gia đình nghèo khó nên đành bán nàng vào làm nha hoàn cho một nhà hào phú trong thôn. Năm đó Phác quốc tuyển cung nữ, nàng vì không chịu được các thể loại hành hạ của phu nhân nhà đó nên lén chạy đi ứng tuyển. Ông trời thương nàng khiến cho mẫu phi y vừa nhìn nàng liền vừa mắt. Từ đó cuộc sống của nàng liền tốt hơn cho đến hôm nay lại phải nằm trong quan tài tối om. Nghĩ đến đây, hận ý trong mắt y càng đậm. Y thề sẽ bắt hắn - Tuấn Chung Quốc phải trả giá

"Được. Ta sẽ tìm một nơi thật tốt. Ngươi an tâm"

Hạo Thạc nhìn y thoáng buồn thì cảm thấy chua xót thay y, muốn đến an ủi nhưng lý do là gì? Y cùng Hạo Thạc chẳng qua có gặp nhau mấy lần cũng chẳng tính thân gì, làm vậy có quá vô lễ? Nhìn y buồn hắn cũng buồn, hắn luôn để ý y luôn quan sát cổ quan tài, không để nó bị sứt mẻ một miếng, chắc người trong đó rất quan trọng? Giờ thì Hạo Thạc đã biết. Người đó rất quan trọng. Hạo Thạc cảm thấy có chút buồn phiền...

Cái cảm giác đó là sao? Hạo Thạc hắn muốn che chở, bảo vệ y, một người xa lạ? Hạo Thạc hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình, cư nhiên ngươi y quan tâm không phải hắn thì hắn liền buồn phiền? Chắc là tình huynh đệ trổi dậy đi? Một vị huynh trưởng muốn bảo vệ tiểu đệ? Hẳn là vậy!

Người ta nói trong tình yêu ai cũng là kẻ ngốc. Hạo Thạc hắn thực sự xem y là tiểu đệ mà che chở hay không nhận ra tình cảm mình dành cho y để rồi lại tổn thương y như chính con người ngu ngốc kia...? 

_______________

Xin lỗi vì trễ giờ! 

Từ này về sao hắn sẽ là từ gọi các anh công nhưng để dễ phân biệt mình sẽ thên tên vào để tránh nhầm lẫn. Trong một số trường hợp mình không để tên thì các bạn xét hoàn cảnh để phân biệt giúp mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro