Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt y hiện tại là Kim Tại quốc vương - Kim Tại Hưởng, người đã từng cho y biết thế nào là thống khổ. Y nhìn hắn, hắn nhìn y, bốn mắt nhìn nhau trên mặt y thoáng vẻ sợ hãi. Nhưng hắn vẫn như lần đó, mặt vẫn là vô diện biểu tình.

Hắn ngồi nhìn y từ nãy đến giờ cũng là hơn một nén nhang. Lưng y mỏi, chân y tê rần, mông y đau nhức. Miệng xuýt xoa một tiếng, trong lòng thầm chửi rủa hắn đây là đang hành hạ y? Riêng Kim Tại Hưởng cũng không phải tượng đá mà không nghe y xuýt xoa. Nhưng hắn là đang suy nghĩ tại sao hắn lúc đó lại nảy ra ý bảo người đem y về? Hắn là nam nhân và hắn không thích nam nhân.

"Hừ!" Hắn tức giận với suy nghĩ vừa rồi của mình, một tay phất hoàng bào rời đi. 

Y cảm thầm cảm tạ trời đất. Miệng dẫu lên kêu than

"Ô Cái lưng của ta, a cả chân, ôi mông ê quá! Tên chết tiệt, đây gọi là giết người không dao à? Ta khinh!"

Những phát ngôn không suy nghĩ của y không cánh mà bay ra khỏi miệng. Mấy ai biết rằng Kim Tại Hưởng chưa hoàn toàn rời khỏi. 

Sau khi phất hoàng bào tức giận bước ra khỏi phòng thì hắn mới chợt nghĩ 'Ta tại sao lại phải đi? Đây là hoàng cung của ta, ngồi đâu mà chẳng được!' Chưa kịp có hành động tiếp theo thì một loạt hồ ngôn loạn ngữ của Chí Mẫn bay vào tai hắn. Tên kia cũng quá to gan đi. Dám đem hắn ra mắng chửi. Người hắn biết và thầm thương trước đây cho dù là nam nhân cũng chưa từng nghe người đó mắng chửi ai một câu nào!

----------------------

Nhóm người được cử đi hộ tống y sau đem đó liền nhanh chóng quay về hồi báo. Không biết từ đâu mà cả người của Phác quốc cũng biết việc y bị mất tích. Cả hai bên tạm thời không nói đến việc Bối Tiểu Yên, cùng nhau ngồi lại hội đàm. Ngay cả hoàng huynh họ của Chí Mẫn - Nam Tuấn cũng xuất hiện.

----------------------

Ở chỗ của Kim Tại Hưởng cũng rất thoải mái. Y hằng ngày ra ra vào vào, đi vòng quanh hoàng cung như khách du lịch lần đầu đến thăm Tử Cấm Thành. Đi theo y duy chỉ có Tiểu Quân, còn lại chẳng có ai khác. Theo y thấy thì hình như tất cả mọi người ở đây ai cũng kiên dè y. Đến các đại thần dưới trướng Kim Tại Hưởng khi gặp y cũng cúi đầu một tiếng "Phác công tử"

Park Jimin của hiện đại là một người lạc quan, vui vẻ trong mọi hoàn cảnh. Cho nên Phác Chí Mẫn hiện tại dù ở thời đại nào thì tính cách ấy vẫn không thay đổi. Y bảo muốn đi chơi, Tiểu Quân liền sai người đi làm. Y muốn đi săn cũng Tiểu Quân một tay sắp xếp. Y muốn đi hồ lại là Tiểu Quân làm công tác chuẩn bị.

Khắp nơi đều đã đi rồi, mọi thứ hấp dẫn, vui vẻ y đều đã đi qua. Quay lại với những chuỗi ngày nhàm chán chẳng có gì làm. Tiểu Quan sau đêm đó như biến thành một người khác, bên y nhưng chẳng nói một từ thừa thải nào. Y muốn có mày tính, muốn có Interner, ờ đây chán lắm rồi!

Bật ngồi dậy từ bàn trà, hai mắt y long lanh như vật nhỏ vừa phát hiện ra thứ thú vị. Y muốn đi thư viện.

"Tiểu Quân, ta muốn đi thư viện!"

"Phác công tử cho hỏi thư viện là gì?"

"Là nơi có máy tính, có game, có truyện lại có quạt cùng máy lạnh rất mát"

"Đó là nơi gì? Ta chưa từng nghe qua!"

"A! Là thư phòng! Ta muốn đi thư phòng"

"Không được! Hoàng thượng đang phê tấu chương, ai cũng không được làm phiền"

"Nhưng ta chán sắp không chịu nổi rồi"

Nói chưa hết câu y đã lao ra ngoài như tên bắn. Tiểu Quân không chịu dẫn thì y cũng tự có cách đến đó. Mặc dù không phải ai cũng trả lời y thư phòng nằm ở đâu nhưng sau một hồi đi vòng vòng y cũng đến được. Mãi thở nên y chẳng mấy để ý đến sau cánh cửa là một màng bỏng mắt đỏ tai.

Cửa thư phòng một tiếng kẹt bị đấy ra. Hình ảnh một  nam một nữ mình trần như nhộng đang quấn lấy nhau dưới sàn. Nữ nhân kia vì bị giật mình mà từ trong khoái lạc tỉnh lại giương đôi mắt sủng nước nhìn người vừa bước vào. Kim Tại Hưởng thì cũng đang trên chốn thiên đường vì tiếng động cùng người bước vào mà bịch một tiếng rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Từ trong mắt hắn, sự lạnh lùng toát ra hướng về phía y - người vừa phá hủy chuyện vui của hắn. Cười e ngại một cái, y hướng hắn nói

"Xin lỗi! Ta đây là không cố ý. Các người cứ tiếp tục, ta hoàn toàn không có ý định xem phim chuẩn HD. Ta chỉ là buồn chán, chạy đi tìm niềm vui thôi! Cứ tiếp đi, ngươi làm chuyện ngươi, ta làm chuyện ta"

Nữ tử trước mặt thấy y mặt cười hì hì thì không khỏi xấu hổ, một phát đẩy Kim Tại Hưởng ra, vận y phục sơ sài liền rời khỏi. Mặt hắn từ khi thấy y đã u ám nay cuộc vui chưa xong mà người đã chạy mất, mặt hắn càng đen hơn. 

"Uầy! Đừng nhìn ta như vậy!"

"Ngươi có giỏi thì đứng đó đi"

"Đâu có được! Hoàng thượng mặc đồ thứ dân sao dám nhìn"

"Được lắm! Ngươi cút ra ngoài cho ta"

"Ta đến đây để tìm niềm vui mà"

"Ngươi..."

Hắn mặt mày u ám không một lời kéo y ngã xuống sàn. Kim thân nhanh chóng phi ra đóng chặt cửa lại, 'Mất mặt, quả mất mặt'. Tuy vậy mặt vẫn vô diện biểu tình đối y nói

"Ta giúp ngươi tìm niềm vui"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro