Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần từ thư phong của Kim Tại Hưởng về, y cũng chẳng dám tìm hắn nữa, tiếp tục cuộc sống tự do vui vẻ.

Nói thật thì lần đó y cũng chả biết làm sao mà mình đã rời khỏi được thư phòng. Y chỉ nhớ lần đó Kim Tại Hưởng hắn muốn cường bạo y. Hắn một thân không y phục từng bước từng bước đến gần y. Chẳng biết lúc đó y lấy đâu ra sức mà vũng dậy đẩy hắn ra, đá tung cửa chạy ra ngoài. Đúng lúc đó, Tiểu Quân vừa chạy tới, một mặt làm nàng không khỏi đỏ mặt chạy đi. Y lúc đó không biết đã chạy đến nơi nào, chỉ biết lúc nhìn lại đã thấy một khoảng hoa viên rộng lớn trồng rất nhiều hoa đẹp.

Sau đó y được một tỳ nữ đi ngang bắt gặp giúp đỡ. Lại là sau đó thì đã về được cung của mình.

Đến nay chắc là ba bốn ngày gì y không gặp hắn. Không phải là không gặp mà là y luôn tránh mặt hắn. Bởi mỗi lần y thấy hắn là mặt hắn lại lạnh ngắt, sát khí nồng đậm tỏa ra. Có cho y gan trời cũng chẳng dám lại gần hắn.

Riêng Kim Tại Hưởng thì cứ thắc mắc sau lần đó Chí Mẫn dường như đang tránh né hắn. Lúc hắn tìm đến tận nơi thì y lại bảo không khỏe muốn nghỉ ngơi, không chịu gặp hắn. Chẳng hiểu làm sao hắn lại không nói gì, quay về cung của mình.

-------------------------------

Sự việc y mất tích nhanh chóng lan truyền. Ngay cả Trịnh Hạo Thạc cũng biết tin. Hắn nhanh chóng lên đường đến Tuấn quốc.

Tình hình hiện tại bên phía Tuấn Chung Quốc cũng chẳng có mấy khả quan. Hoàng huynh họ của Chí Mẫn là Nam Tuấn hiện tại đang mặt mày xoắn tít lên cùng Tuấn Chung Quốc mặt nhăn mày nhó ngồi một cục. Không ai cất tiếng.

Bên ngoài truyền tới tiếng thông báo của thái giám

"Trịnh vương cầu kiến"

"Mời vào"

Chì đợi hai từ đó, Trịnh Hạo Thạc từ ngoài xông thẳng vào trong. Nhìn hai người trước mặt biểu tình không khác mình là bao liền tức giận lên tiếng hỏi Tuấn Chung Quốc

"Mọi chuyện là sao? Tại sao Mẫn lại bị mất tích?"

"Mẫn? Nghe Trịnh vương gọi thân mật như vậy không biết hai người là quan hệ gì?"

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện đó" Nam Tuấn thấy sự việc bỗng chuyển biến xấu đi vội giải vây cho cả hai

"Hừ" Cả hai đồng thời hừ lạnh một tiếng ngồi xuống ghế bàn bạc

"Ta nghe nói rằng hôm Chí Mẫn mất tích bên cạnh còn có một nha hoàn. Nàng ta hình như cũng mất tích rồi" Nam Tuấn sau khi thấy Chung Quốc cùng Hạo Thạc đã bình tĩnh thì bắt đầu nói

"Đó là Tiểu Quân. Sau khi Tiểu Hoa mất Tiểu Quân mới đến thay nàng ta chăm sóc Chí Mẫn"

"Tiểu Quân? Ta thấy người này có vẻ không bình thường. Nếu Mẫn bị mất tích là do bọn buôn người thì hắn đã có thư đòi tiền hay uy hiếp gì đó rồi mới phải. Đằng này lại chẳng có thư hay bất cứ thứ gì. Các người không thấy nghi ngờ gì sao?" Trịnh Hạo Thạc bất chợt lên tiếng nói ra suy đoán của mình

"Không thể nào! Tiểu Quân là người do đích thân mẫu phi ta chọn không thể là người huynh nói" Tuấn Chung Quốc như vậy mà lại không có một chúy nghi ngờ Tiểu Quân

"Phải hay không chỉ cần điều tra là sẽ biết" Nam Tuấn lại lần nữa đưa ra quyết định trước khi hai người kia vì bất đồng ý kiến mà cãi nhau.

------------------------

Bên phía Kim Tại Hưởng, hắn vẫn ung dung phê duyệt tấu chương, bên cạnh là một thư đồng mới tên Phác Chí Mẫn.

Y thật hận mình không có tiền đồ. Chỉ vì một câu nói của Kim Tại Hưởng mà phải biến thanh thư đông mài mực cho hắn phê tấu chương.

Ngắm nhìn kĩ thì Kim Tại Hưởng cũng rất đẹp trai nha. Song mũi cao, mắt phượng, da hơi ngăm trông rất ra dáng một nam tử hán. So với Tuấn Chung Quốc thì đẹp hơn một chút, so với Trịnh Hạo Thạc cũng nhỉnh hơn một tẹo.

Phát hiện y vẫn đang ngốc ngốc nhìn hắn mà quên mất mài mực khiến hắm cảm thấy có chút buồn cười.

"Điểm tâm chiều ngươi muốn ăn gì?"

"Bánh kem" Trong vô thức, y thốt ra một món ăn mà hắn chưa từng nghe qua

"Bánh kem là gì?"

"Là bánh bông lan có kem phủ lên trên. Bánh đó thật sự rất ngon, lại còn rất ngọt, mềm và béo"

"Nghe rất ngon nhỉ? Ta cũng muốn ăn"

"Nhưng ở đây làm gì có bán!"

"Ở đâu mới có?"

"Không đâu cả! Nếu muốn ta làm cho ngươi ăn. Nhưng bánh kem chỉ dùng để ăn vào ngày sinh nhật!"

"Sinh nhật?"

"Là sanh thần, ngày ngươi sinh ra đời. Ngươi sinh ngày mấy?"

"Sanh thần 23 tuổi của ta chỉ còn cách mấy tháng nữa. Nhưng ta là muốn ăn thử. Nếu ngươi làm bánh cho ta ăn thì ngươi muốn gì cũng được"

"Thật?"

"Ta là hoàng đế nói gạt ngươi làm gì!"

"Vậy được! Ta muốn đến nhà bếp"

Lại chỉ vì một câu nói mà y lại tự kéo mình vào rắc rối. Mặc dù có tự làm bánh qua vài lần nhưng tay nghề chưa chắc là thượng thừa như những người chuyên nghiệp. Với lại ở cái thời này lấy đâu ra dụng cụ làm bánh như ló nướng hay máy đánh trứng chứ. Đúng là tự mình dây vào rắc rối.

"Kim Tại Hưởng, ta không làm nữa!"

Đâu đó trong hoàng cung Kim Tại quốc vang lên tiếng thét thảm thương của Chí Mẫn nhỏ bé. Y muốn quay về thế kỉ 21 a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro