Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Định ở lại bao lâu?

Kim Taehyung hỏi với giọng trưởng bối

Kim Namjoon đứng thẳng lưng, trả lời rõ ràng đâu vào đấy

- Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, lần này trở về tớ định sẽ ở lại đây luôn.Tuy rằng mấy năm nay người trong ngành điện ảnh, giải trí đều hướng ra nước ngoài, nhưng thực ra điện ảnh trong nước dạo này cũng đang phát triển rất nhanh, hơn nữa thị trường còn rất lớn. Ra nước ngoài học tập là chuyện đương nhiên, nhưng tớ thấy vẫn nên chú trọng tới sự nghiệp, căn cơ trong nước.

- Ừm

Taehyung hiếm có dịp gật đầu tán đồng lời anh nói.

Kim Namjoon thở phào một hơi, sau đó quan tâm hỏi

- Dạo này Jungkook thế nào rồi?

- Khá tốt

- Đúng rồi, tớ có mang quà về cho cậu ấy, cũng mang chút quà về cho cậu. Vốn dĩ sáng mai tớ định sang nhà thăm, nhưng không ngờ cậu lại sang đây trước rồi...

Kim Namjoon mở vali lấy quà đã được chuẩn bị trước ra.

- Cảm ơn

- ...

Bầu không khí sau đí liền trở nên tẻ ngắt.

Thế nên, tiếng nước chảy từ trong phòng tắm lúc này vang lên cực kì rõ ràng!

Namjoon có chút ngại ngùng gãi đầu.

Taehyung đương nhiên là cũng hiểu ra cái gì đó, thế là dặn dò thêm mấy câu rồi đứng dậy

- Tôi đi đây, có rảnh nhớ về thăm mẹ cậu.

- Được rồi, tớ sẽ để ý, để tớ tiễn cậu!

Kim Namjoon như thể được đại xá, tiễn người ra tới tận cửa, nhưng đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng gào như sấm dậy

- KIM NAMJOON!!! Quần áo của mày kiểu quần què rẻ rách gì thế này?!! Đằng sau rách một lỗ to đùng thế này thì sao tao mặc được?

Kim Taehyung đã xoay người chuẩn bị đi rồi nhưng nghe thấy tiếng gào này cả người lại như thể bị điểm huyệt, cứng ngắc, từ từ quay lại, ánh mắt lạnh như đao nhìn về phía vừa nãy mới vang lên tiếng hét

Một chàng trai đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp đi chân trần tiến ra, vì mới tắm xong mà hai má đỏ ửng một cách tự nhiên, trên người cậu mặc một cái áo phông rộng thùng thình, phía eo bên phải cái áo đó bị rách một lỗ rất lớn để lộ làn da ngọc ngà trắng muốt

Kim Namjoon không chú ý đến vẻ mặt của Kim Taehyung, lúc này anh chỉ muốn chết luôn cho xong, cái thằng nhóc chết tiệt không thể đợi anh tiễn vị đại thần này đi rồi hẵng ra à?

- Cái áo phông này rách rồi, tao quên vứt, bao nhiêu quần áo như thế sao mày không lấy mà lại đi chọn cái áo rách này thế hả?

Namjoon cạn lời đáp lại Jimin một câu. Sau đó ngại ngùng quay lại nhìn Taehyung giới thiệu

- Khụ, đây là bạn của tớ, Park Jimin

Nói xong Kim Namjoon phát hiện ra biểu cảm của Jimin có chút kì quái.

Cứ nhìn chằm chằm vào Kim Taehyung như thể mất hồn vậy

Chết tiệt, dù Kim Taehyung có đẹp trai, thì mày cũng không cần mê trai đến thế chứ, mắt sắp lồi ra rồi kia kìa!

Namjoon thấy Jimin như thế, cực kì không vui, nghiêm mặt nói

- Jiminie, đây là cậu của tao, siêu model trong giới - Kim Taehyung. Còn ngây ra đấy làm gì?! Mau chào hỏi đi

- Hả...?

Jimin nhất thời bàng hoàng, cậu sao? Nhưng họ bằng tuổi mà?

Thấy Jimin không hiểu, Namjoon liền giải thích nhanh gọn

- Là tao ra đời sớm quá nên bằng tuổi cậu! Bọn tao chỉ xưng cháu - cậu khi có người lớn thôi, bình thường đều tớ - cậu hết.

Ừ đúng rồi, là do anh hết, đáng lẽ phải ra chậm hơn, đằng này lại sinh vào đúng hôm Taehyung sinh. Vị thần Taehyung không có lỗi!!!

Lúc này Jimin đầu tóc ướt sũng, tay còn đang túm cái áo rách, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp ba lắp bắp nói

- C... Cậu?

Ngữ khí của Jimin là câu hỏi, nhưng rơi vào trong tai của Taehyung lại giống như một câu chào hỏi, như thể Jimin đang gọi anh bằng cậu vậy. Thế nên thoáng cái vẻ mặt tên model họ Kim như thể vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong, quanh thân toả ra hơi thở lãnh lẽo đầy kinh khủng, khiến cho hai người nọ sợ đến mức run cầm cập.

Không biết bầu không khí quỷ dị này đã kéo dài bao lâu, Kim Taehyung mới chuyển ánh mắt như thể đóng đông người khác sang Jimin

- Người bạn cậu muốn đón là Namjoonie?

Kim Namjoon đứng bên cạnh cũng đần ra

- Jimin, mày quen cậu tao à?

Park Jimin lúc này sắp phát điên, đè giọng xuống

- Tao mới là người phải hỏi đấy! Tại sao mày biết Kim Taehyung?

- Đã nói rồi, đây là cậu tao!!

- Vậy sao mày không nói sớm cho tao biết?!!

- Mày đâu có hỏi đâu?

Namjoon nhún vai vô tội

- ...

- Sao mày với cậu tao tại quen nhau?

Ánh mắt Kim Namjoon đảo tới đảo lui giữa hai người, càng nhìn càng thấy không đúng, nhưng lại không rõ sai ở chỗ nào.

- Nói ra thì dài lắm.

Jimin mệt mỏi vuốt trán, mấy chữ này là nói với Kim Namjoon đồng thời cũng là nói với Kim Taehyung

Kim Namjoon đầy một bụng thắc mắc nhưng ngại Kim Taehyung còn đứng đây nên ngại không dám mở miệng hỏi.

Trên người cậu tỏa ra một mùi hương dễ chịu do vừa mới tắm xong, đôi chân dài thon gọn, trắng mịn lắc lư dưới cái áo phông rộng, một tay còn đang cố che đi cái lỗ to đùng trên áo, hình ảnh như vậy quả thực khiến người ta khí huyết dâng trào, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cậu mang cái bộ dạng này ở trong nhà một gã đàn ông khác thì Kim Taehyung có một loại xúc động muốn hủy diệt luôn cả trái đất. Dù cho nội tâm có đang nổi bão như thế nào thì trên mặt Kim Taehyung vẫn chẳng có chút biểu hiện gì, chẳng qua là có chút lạnh, liếc mắt nhìn Jimin nói

- Cậu muốn tiếp tục ở đây hay là về?

Một câu nói bình thường thôi nhưng lại chứa đựng áp lực của thiên binh vạn mã.

Kim Namjoon vẻ mặt khiếp sợ nhìn Jimin

Câu này có ý gì??? Hai người này không chỉ quen nhau mà còn sống chung???

Park Jimin nhìn nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Kim Taehyung và bản mặt bốc lửa của Kim Namjoon, chật vật nuốt nuốt ngụm nước miếng

- Tớ... tớ nên đi về thì hơn...

Khí lạnh quanh Kim Taehyung nhất thời giảm đi hai phân.

Nhưng mà Kim Namjoon lại bạo phát ngay tại chỗ, lập tức nắm cổ tay Park Jimin, trong đôi mắt nâu nhạt vô cùng xinh đẹp tràn đầy sự khẩn trương cùng tức giận do bị lừa gạt

- Mày đã đồng ý tối nay ở với tao rồi cơ mà!!!

Vừa dứt lời, Jimin đã đấm cho Namjoon một quyền, thằng nhãi này, đừng có nói mấy lời mập mờ như vậy được không hả?

Cậu ngẩng đầu nhìn Kim Taehyung, quả nhiên biểu tình của anh ta dường như đã tức giận đến độ không đè nén được, chỉ thiếu chút nữa là hàng rào sắt sẽ bị phá, mãnh thú sẽ nhào ra.

Jimin rút tay về, nhẫn nhịn khuyên nhủ

- Namjoonie, ngày mai tao còn phải quay phim, Yeo Jin hyung cũng bảo sáng mai mày còn có việc còn gì? Chờ hôm khác hai chúng ta đều rảnh thì tao chơi game với mày sau được không?

Park Jimin cố ý nhấn mạnh hai chữ "chơi game"

Nói xong vội vàng cầm chiếc túi đen chứa đạo cụ của mình lên che cái lỗ trên áo rồi nhanh chóng chạy bạt mạng ra khỏi chốn thị phi này, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.

Kim Taehyung nhìn Kim Namjoon một cái rồi xoay người thản nhiên đi theo Jimin ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau rời khỏi, còn cả ánh mắt đánh dấu chủ quyền trước khi rời đi của Kim Taehyung khiến đôi mắt Namjoon có thể cháy nguyên ngày!!

Đáng chết! Chả trách lúc nãy Jiminie biết đường kia không đi được!!!

Park Jimin, rốt cuộc cậu còn giấu tôi bao nhiêu chuyện!

Giờ phút này Jimin còn đang nơm nớp lo sợ chạy về, trong tay đột nhiên hẫng một cái, hóa ra là Kim Taehyung giật lấy túi của cậu muốn cầm hộ.

Tiếp theo trên vai hơi nặng, Taehyung đem áo khoác của anh khoác trên vai cậu

- Cảm ơn...

Jimin lúng túng nói lời cảm ơn

Kim Taehyung vẫn lạnh mặt, không phản ứng lại. Nếu anh có phản ứng thì tốt rồi, chỉ cần có phản ứng là cậu sẽ có biện pháp đối phó, nhưng mà người ta căn bản là không chịu hợp tác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro