Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vì không kịp quay về thành phố nên bà ta được đưa đến bệnh viện duy nhất ở đó. Đêm hôm đó, còn có một sản phụ khác cũng đang vội vã nhập viện...

- Sau đó thì sao?

Jin hỏi. Jimin nhún vai

- Sau đó thì máu chó lắm! Cái bệnh viện nhỏ đó thiếu thốn nhân lực, quản lý lỏng lẻo, hai em bé bị bế nhầm, hơn nữa lại còn nhầm suốt mười tám năm cơ! Anh biết không? Ngay cả nhóm máu của cô ta cũng giống tôi, thế nên chuyện này vẫn mãi không bị phát hiện ra!

Jin biết cô ta ở đây là Park Bong Cha, vì cả sáng khi cậu đi quay anh đã bám theo hai tên ở nhà kia để dò hỏi thông tin từ cậu, ai dè chả hỏi được gì nhiều ngoài hai cái tên Park Bong Cha và Kim Dahyun, chỉ bị ăn mắng, hừ!

- Vậy sau đó tại sao lại phát hiện ra được?

Jimin nghiêng đầu, khóe mắt ánh lên đầy ý cười với Jin

- Cái này thì phải cảm ơn ông chú phong lưu không biết tiết chế của tôi rồi!

- Park Do Sik?

Jin cũng có chút ấn tượng, nhưng cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết ông ta là một tay ăn chơi có tiếng của Seoul năm đó.

- Đúng thế, chú của tôi là một gã playboy chính hiệu, kết hôn rồi mà vẫn cặp kè chơi bời với đám con gái bên ngoài, còn cho ra không ít thành quả đâu, ông ta có tổng cộng ba cô con gái và một cậu con trai

- Nhà họ Park cũng không biết là vì phong thuỷ hay là vấn đề gì, đến đời này, Park Do Nam và Park Do Sik chẳng đẻ nổi một cậu con trai, cho nên đứa con trai ngoài giá thú đó mới trở thành đứa cháu trai duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Park. Cho nên, chú tôi trong khoảng thời gian đó đắc ý vô cùng, cho rằng mình có thể thừa kế gia sản, ai biết được đứa cháu trai duy nhất đó lại bị phát hiện ra không phải là con ruột. Hoá ra ông ta bị đàn bà bên ngoài cắm sừng haha! Kế tiếp, anh có đoán ra được không?

Jin cực kì yêu thích nét lanh lợi ánh lên trong đôi mắt cậu hiện tại, anh suy nghĩ một chút rồi nói

- Sau đó, ông nội em trong cơn tức giận đã kiểm tra toàn bộ ADN của con cháu trong nhà một lượt, kết quả phát hiện ra Park Bong Cha không phải người nhà họ Park?

Jimin nổi vạch đen đầy đầu

- Có còn tử tế trò truyện được nữa không đây... để anh đoán, thật đúng là chẳng thú vị gì cả

Jin khẽ cười

- Xin lỗi, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm

Jimin hừ một tiếng, tiếp tục nói

- Tra xét xong mới phát hiện chuyện tôi và cô ta bị nhầm, sau đó thì tôi được đưa về nhà họ Park

Thấy cậu dùng ngữ điệu nhẹ tênh để nói về chuyện này, Jin nhẹ nhàng xoa đầu cậu

- Bọn họ đối xử với em không tốt sao?

Jimin vốn dĩ không cảm thấy gì, không biết tại sao được Kim Seok Jin nhẹ nhàng xoa đầu như vậy, trong thoáng chốc cậu lại cảm thấy thật tủi thân.

Con người ấy, quả nhiên phải được người khác quan tâm thì mới cảm thấy tủi thân, không có ai để ý thì tủi thân cho ai xem?

Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu tủi thân của cậu, Jin dang bờ vai rộng ra, giọng nói một phần thật thà một phần trêu chọc cho cậu bớt buồn

- Vòng tay của tôi sẵn sàng cho em mượn này

Vẻ mặt của Jimin có chút kinh ngạc, sau đó nghiêng đầu đi

- Không cần! Anh lại đang dụ tôi phạm tội đấy, biết không?

Jin không nói gì tiếp tục chăm chú nhìn vào cậu

- Còn cha mẹ nuôi của em thì sao, bọn họ có đối xử tốt với em không?

Nhắc đến cha mẹ nuôi, Jimin mới có chút vui vẻ

- Bà nội tôi vô cùng thích em trai tôi, bà ấy không thích tôi, vì bà bảo nhìn tôi ẻo lả, giống con gái chứ chẳng mạnh mẽ hay ra dáng đàn ông như em trai. Lúc tôi sinh ra suýt chút nữa thì bị bà ấy trực tiếp ném xuống sông cho chết đuối, sau đó, còn từng bỏ rơi tôi một lần, nhưng may là bố nuôi tôi lại tìm tôi về. Mẹ tôi, bà ấy... cũng đối xử rất tốt với tôi, tôi còn một cậu em trai rất biết nghe lời nữa!

Nghe đến đoạn suýt chút nữa thì bị vứt xuống sông chết đuối, tim của Jin đau nhói. Khi nhắc đến mẹ, thần sắc của cậu cũng có chút kì lạ, nhưng anh cũng không truy hỏi.

- Tôi rất yêu thích gia đình trước đây của tôi, năm đó khi bọn họ nói cho tôi biết tôi không phải con ruột, tôi quả thật cảm thấy nhưng trời sụp đất nứt đến nơi. Nhưng với thế lực của nhà họ Park, tôi căn bản không có sự lựa chọn. Nếu như năm đó tôi kiên quyết không đi thì biết đâu sẽ khác, nhưng mà...

Jimin thở dài

- Nhưng lúc đó tôi lại yêu một người, tôi cần có một thân phận để xứng với anh ấy.

Ánh mắt Kim Seok Jin lóe lên vài ánh nguy hiểm

- Kim Dahyun?

- Anh biết anh ấy à?

Jimin có chút bất ngờ, nhưng sau đó vẫn gật đầu cười nói

- Có phải anh đang thấy kì lạ là với thân phận của tôi lúc đó làm sao lại có thể quen biết một đại thiếu gia như Kim Dahyun, đúng không?

Để tránh cho Jin đoán trúng lần nữa, Jimin chẳng thèm thừa nước đục thả câu thêm lần nữa mà tự trả lời luôn

- Bởi vì hồi nhỏ phổi của Kim Dahyun yếu, anh ta đến nơi chúng tôi sống để dưỡng bệnh, anh ta là hàng xóm cạnh nhà tôi bảy năm liền.

- Lần đầu tiên tôi gặp anh ta đúng vào lúc anh ta đang phát bệnh, cho nên tôi giúp anh ta, đưa anh ta về nhà. Sau đó chúng tôi dần dần quen biết nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, từ ngữ miêu tả đẹp biết bao! Ha, nhưng cuối cùng thì hiện thực lại nói cho tôi biết, đây không phải là câu chuyện cổ tích của cô bé Lọ Lem, mà là về câu chuyện của Thiên trả Địa*

*Của Thiên trả Địa là một câu chuyện cổ tích Việt Nam dành cho những kẻ vong ơn bội nghĩa

- Đừng buồn, anh ta không xứng với em

Không ngờ bất tri bất giác mình lại nói về người yêu cũ với Jin - điều mà vốn trước nay cậu chưa hề nói với bất kì ai, Jimin gãi gãi đầu ngại ngần nói

- Lạc đề mất rồi, nói tiếp về nhà họ Park nhé. Bởi vì Park Do Nam và Go Lina đều không nỡ xa đứa con gái đã nuôi dưỡng mười tám năm, cho nên sau khi tôi trở lại đã không đưa Park Bong Cha về nhà họ Bae nữa, Park Bong Cha vẫn là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Park. Những chuyện sau đó chắc anh cũng tưởng tượng ra được rồi nhỉ, khoảng cách mười tám năm đâu thể thu lại chỉ trong một sớm một chiều được, so với Park Bong Cha được hưởng sự dạy dỗ tinh anh của nhà giàu thì tôi chỉ là một đứa nhà quê đi lên

- Năm đó, tôi thật quá ngu xuẩn. Lúc mới đầu còn coi cô ta như bạn bè, còn cô ta lại lợi dụng lòng tin của tôi, lừa tôi rằng nước chanh dùng để rửa tay là đồ uống, tặng tôi bộ đồ rẻ tiền để mặc đi dự tiệc, dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt để cách ly tôi khỏi nhà họ Park, đẩy tôi ra khỏi gia đình đó. Những kẻ trong vòng xã giao của nhà họ Park đều đã quen thuộc với Park Bong a, là một đám cùng một giuộc với cô ta, bề ngoài thì coi tôi là bạn, nhưng trong lòng âm thầm chế giễu tôi là thứ nhà quê. Thậm chí ngay cả cha mẹ ruột cũng chán ghét sự tồn tại của tôi, cảm thấy tôi là vết nhơ của họ... sau đó là đến lượt Kim Dahyun...

Sau Kim Dahyun, còn là thứ quan trọng nhất của cậu, danh dự và sự trong sạch, tất cả đều bị giẫm đạp, huỷ hoại. Jimin dần dần ôm lấy đầu gối

- Hôm nay trong lúc quay phim, đạo cụ xảy ra vấn đề, kiếm của tôi không cẩn thận khiến Park Bong Cha bị thương. Trong bệnh viện, mẹ ruột của tôi, một câu cũng không để tôi nói đã cho tôi ăn một cái tát, bố ruột của tôi, khi đối mặt với tôi cũng chỉ có sự chỉ trích và uy hiếp...

Jimin ngơ ngác nhìn ra màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, giọng nói trở nên nhỏ dần

- Lúc đó không biết tại sao dây thần kinh căng thẳng suốt 5 năm nay của tôi đột nhiên đứt phựt. Tôi chợt cảm thấy tất cả đều chẳng có nghĩa lý gì cả, cảm thấy tôi sống thật thất bại, có phải là tôi quá tệ cho nên tất cả mọi người đều ghét tôi? Sự cố gắng mấy năm nay của tôi rốt cuộc có ý nghĩ gì không...

Cậu vừa mới dứt lời, Jin đột ngột túm chặt lấy vai cậu xoay người cậu lại

- Park Jimin, nhìn tôi này. Không phải là tất cả mọi người đều ghét em! Người tồi tệ là bọn họ, không phải em! Em hiếu không?

Đôi mắt của Jimin đỏ lên. Dù bình thường  luôn tỏ ra mình không để ý nhưng nói cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ còn mê nhõng nhẽo mà thôi

Jin ôm cậu vào lòng, khe khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cậu. Ánh mắt sâu thẳm của Jin nhìn cậu cực kì nghiêm túc

- Jimin, nếu như em hoài nghi bản thân mình, vậy em hãy thử tin tôi xem, em rất tốt. Trên đời này không có ai tốt hơn em cả

Thấy Jimin nhìn bản thân mình bằng ánh mắt hoài nghi nhân sinh, Jin buông cậu ra, tay vỗ ngực

- Lời của tổng giám đốc công ti MT mà em cũng dám không tin?

Jimin nín khóc mỉm cười, tay mạnh dạn xoa xoa hơi bầu má của người đối diện

- Lời của tổng giám đốc công ti lớn nhất Hàn Quốc thì đương nhiên là tôi tin rồi!

Jin nhẹ nhõm thở phảo, vừa nãy, sự thất vọng cùng cực thoáng hiện lên trong đáy mắt cậu khiến anh thật sự hoảng hốt.

Sau một khoảng trầm lặng, Jin chủ động lên tiếng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro