4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tình rất tình

hôm nay Kewtiie say rồi, say nắng mà cũng chẳng phải hôm nay. chính xác hơn thì ngay từ ngày em bước vào tổ đội Gerdnang thì anh đã say em rồi. em nhỏ nhắn, đáng yêu mang lại cảm giác muốn che chở. em cho anh cảm giác bao bọc và muốn chiếm lấy làm của riêng. anh ước bọn kia không để ý đến, anh ước bọn nó chỉ xem em đơn thuần là homie. nhưng mà anh lầm rồi cả cái Gerdnang sống cùng nhau đủ lâu chỉ cần nhìn thôi là đủ hiểu. chỉ có em là chẳng hiểu.

anh biết rõ muốn bọn nó cũng yêu em và chiếm lấy em, anh thì cũng không khác bọn nó là bao. anh yêu An, Đặng Thành An, Oggy và Negav. chỉ cần là em thì anh sẽ yêu và yêu vô điều kiện.

"alo"

đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói em đáp lại lời anh

"dạ Negav đây, Kew gọi em gì thế"

nghe được tiếng người thương, Kew cố nén giọng xuống để tone giọng ổn nhất có thể mà nói chuyện với em.

"em qua phòng thu giúp anh nhé, nay anh buồn nên có uống một ít"

tút tút tút...

sau câu nói dài em nghe thấy tiếng nức của Kewtiie, em đoán anh uống cũng kha khá chứ không một ít như anh nói. An chẳng đáp gì mà trực tiếp cúp điện rồi chuẩn bị qua phòng thu của Kewtiie.

bên này do không nghe thấy em đáp, chỉ nghe tiếng cúp máy. nghĩ em giận mình nên lại khui thêm bia ra mà nóc, nóc để xõa hết những phiền muộn và để quên đi tình cảm dành cho em. dù cho uống thêm bao nhiêu thì cũng chỉ toàn ánh mắt và nụ cười của em.

Kew ngồi đó thẫn thờ với lon bia và đóng lon ngổn ngang trên sàn. em có chìa khóa và phòng thu nên cũng không gọi Kew ra. bước vào đập vào mắt em hình ảnh anh chàng prod tài hoa đang thất thần, em nhẹ nhàng đi lại vỗ vai gã.

"hửm? em đến rồi à tình yêu"

men nồng cho gã can đảm để nói những lời đó với em, ôi gã thề nếu lúc gã tỉnh gã sẽ dập đầu tạ tội với em.

"Kew say rồi"

"anh không say"

kéo em vào lòng mình, ôm lấy em, xoa xoa lưng em, vùi đầu vào cái cổ trắng nõn của em. gã tham lam hít lấy cái mùi hương của người gã yêu. Negav thì quá bất ngờ trước hành động của gã nên vẫn chưa hiểu gì. chỉ biết gã đang ôm mình. nhưng em sắp hối hận rồi, em sắp không thoát chạy được nữa.

"anh yêu An, Đặng Thành An"

thì thào vào tai em, gã lấy hết sự can đảm của 25 năm cuộc đời để nói với em. gã tin em sẽ hiểu gã và chấp nhận nó.

em thì đang không tin vào tai mình vì nghe những lời bộc bạch từ gã. nhưng em ơi,cổ có câu khi say thì con người ta sẽ thật lòng nhất. vậy chắc chắn em không nghe nhầm đây, lúc bấy giờ em mới cố đẩy gã ra nhưng mà muộn mất  rồi. Kew ôm em rất chật vì sợ em biến mất.

"An đừng sợ, Minh Hiếu yêu em mà"

"An ngoan ở lại với anh nhé? anh không muốn ngủ một mình"

nghe anh nói Thành An có chút rung rinh nên đành phải thuận theo anh.

"ở lại với anh, nhưng hôm sau phải quên đi đó và giữ bí mật nhé?"

nói dứt câu, Thành An chòm người lên hôn lấy đôi môi của Đinh Minh Hiếu. Đinh Minh Hiếu thấy em chủ động nên cũng không yên phận mà gặm nhắm chiếc môi của em. tay luồn vào bên áo mân mê hết thân trên của em.

em bên này đang có dấu hiệu thiếu hụt dưỡng khí nên đẩy nhẹ anh ra, anh hiểu ý nên cũng buông em ra. cứ làm trực tiếp dưới sàn thì không ổn lắm nhỉ? Minh Hiếu quyết định bế em nhỏ để lên sofa.

"An ơi, chúng ta có thể đi xa hơn được không? lâu dài cũng được"

vừa nói, vừa lột đồ em nhỏ ra. phơi bày trước mắt là một cơ trắng nõn và vô cùng ngon mắt. Thành An nhìn anh rồi hỏi

"anh muốn chúng ta đi xa tới đâu?"

"lấy anh nhé? anh nuôi em"

Thành An bật cười đưa tay lên xoa mặt của người say, nhà em giàu nứt vách đổ tường bật nhất cái Sài Thành ai chả biết. chỉ có anh gốc ở Hà Nội là không rõ thôi, nhưng Thành An lại thích câu nói ấy của anh nên cũng gật đầu.

thấy em gật đầu gã vui lắm, nhưng gã hiểu em chưa muốn đâu. gã say nhưng vẫn tỉnh lắm đấy. cúi người xuống hôn khắp thân thể em, không biết từ bao giờ gã đã cởi quần áo mình rồi.

"anh vào nhé?"

tay trái cầm chân trái của em đặt lên vai gã, gã thông báo cho em biết mình đâm vào mà chẳng chút bôi trơn nào. lỗ nhỏ bị tấn công kịch liệt thì cũng phản kháng, đại não em cũng phản kháng mà co người lại. vì em đau quá, đau đến chết đi sống lại. gã nhìn em nhíu mày đau đớn trong quằn quại mà thấy có lỗi, nên quyết định không động chỉ để đó. mồm thì hôn vào chân và cắn lấy đùi non của em.

em nhỏ đau đớn, tay bấu chật lấy ghế sofa. cố gắng điều chỉnh nhịp thở lại, bên dưới không ngừng co thắt bóp lấy con cặc to lớn của anh. dù cho anh không động, nhưng cái lỗ nhỏ âm ỉ, ấm áp ấy cuốn lấy anh như thế thì làm sao mà bỏ qua được. nứng chết anh rồi

"An ngoan, thả lỏng ra nào đau anh và đau cả em đấy. à mà lần đầu của bé hả?"

"ưh... lần đầu.. ha~ đau... đau lắm... hức"

Thành An bắt đầu nức nở, em như thế con mãnh thú trong gã càng dữ dội hơn. dây thần kinh lí trí đứt phăng  và gã dồn sức vào dập em không thương tiếc và mất kiểm soát rồi.

không biết trải qua bao lâu rồi, nhưng em ngất và suất rất nhiều, tỉnh lại thì gã chịch đến khi em ngất tiếp. đến khi gã mệt nhừ thì cũng ôm em lên đi tắm.

"yêu em nhiều"

tắm rửa xong xuôi, gã mặc cho em chiếc áo hoodie của mình. tuyệt nhiên là bên dưới không có rút ra, cứ để như vật mà ôm em đi ngủ.

mặc kệ bây giờ đã là 8h sáng, hai người một lớn, một nhỏ quấn lấy nhau ở tại phòng thu.

còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro