2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02/

Đã mười phút kể từ khi họ ngồi xuống, Han Wang-ho hầu như không nói một lời nào trừ lúc gọi món, chỉ tiếp tục nhúng thịt trong nồi lẩu đang sủi bọt. Han Wang-ho không chủ động phá vỡ sự im lặng, cùng cậu ăn cơm trong im lặng, nhưng thỉnh thoảng anh lại nhìn người đối diện, chỉ thấy người kia cúi đầu tránh né mình.

Cuối cùng cậu không thể chịu đựng được nữa, Han Wang-ho ngẩng đầu đụng phải ánh mắt của đối phương, lặng lẽ nhìn mình như thể đang chở cơ hội này đến, cậu vội nhìn đi chỗ khác và thở dài:

"Có chuyện gì với anh vậy?"

"Chính là nó."

Han Wang-ho nhất thời không nói nên lời, không biết mình bị nghẹn bởi lời nói của Song Kyung-ho hay là do ăn trúng hạt tiêu, cậu ho khan hai tiếng rồi cầm lấy ly nước bên cạnh uống hai ngụm, sau đó gõ mạnh xuống bàn, khá kiêu căng và táo bạo.

"Trước hết, em là đàn ông, và cũng không có hứng thú với đàn ông, nếu anh có nhu cầu thì hãy tải ứng dụng hẹn hò, ở thế kỷ 21 những nhu cầu sinh lý bình thường này không có gì đáng xấu hổ, em hiểu. Thứ hai, nếu gần đây anh quá căng thẳng, em có thể giúp anh đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý, chúng ta là người quen nên có thể hẹn sớm, quyền riêng tư và những thứ khác cũng được bảo mật, anh không cần phải lo lắng, ai cũng có bí mật. Một lần nữa, em ra ngoài để đuổi kịp anh, chúng ta," Cậu ngập ngừng, đổi chủ đề, "Anh Kyung-ho và em, là bạn tốt phải không?"

"Cuối cùng," Sau khi nói hết mọi việc, Han Wang-ho dường như đã thả lỏng hơn nhiều, đồng thời nghĩ đến một điều gì đó, nói thêm, "Làm pháp sư thì đẹp trai biết bao."

Song Kyung-ho không nhịn được mà bật cười, cậu nhìn đối phương vừa cười lớn vừa lăn tới lăn lui, tâm trạng của Han Wang-ho trở lại như lúc họ quen thuộc nhất với nhau. Người kia dường như cười quá lớn, đưa tay sờ lên mặt mình, có lẽ là do nước mắt trào ra, rồi cố gắng bình tĩnh, duỗi thân trên qua bàn xoa đầu Han Wang-ho.

Han Wang-ho vùng vẫy hai bên né tránh tay của anh, hét lên câu "30 tuổi trông thế nào?" Cứ thế, tay cũng không quên giúp đối phương giữ góc áo của mình để không bị rơi vào nồi. Bầu không khí ở bàn cuối cùng đã đảo ngược, khiến những người ở bàn bên cạnh phải nhìn sang một bên.

Ừ Ừ. Han Wang-ho gần như không còn phản kháng nữa, quyết định để Song Kyung-ho tiếp tục nói nhảm, từ từ bình tĩnh lại.

"Quả nhiên." Song Kyung-ho trở lại chỗ ngồi, nhìn cậu. "Em là otaku, Han Wang-ho."

"Ý anh là gì! Anh coi thường otaku sao?" Han Wang-ho vô thức đưa tay ra sau lưng, tìm thứ gì đó để ném vào khuôn mặt khó ưa của người đối diện.

"Nhưng, có lẽ đến lúc đó em sẽ biết." Lời nói tuy nhỏ giọng, nhưng Han Wang-ho vẫn nghe được, cậu không có ý định hỏi thêm nữa, gắp một miếng thịt nhét vào miệng ngăn chặn tâm trí tò mò của mình.

Sau đó, hai người cư xử như mỗi lần họ ra ngoài ăn tối cùng nhau, nói bất cứ điều gì mình nghĩ đến. Song Kyung-ho có vẻ rất hứng thú, vẫy tay gọi hai chai bia, đuổi người phục vụ đã mang thực đơn đến, rồi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt do dự của Han Wang-ho, an ủi nói đột nhiên anh muốn uống bia, hai chai, không tính em, chơi game tốt nhé, anh có thời gian để gặp em.

Han Wang-ho vô cớ có chút buồn bực, hừ một tiếng nói: "Đợi đến lúc em vào đến chung kết."

"À, nhân tiện, anh mua cho em thứ này."

"Nó là gì?"

"Máy mát xa cổ? Nó cũng có thể sử dụng làm gối cổ."

"Sao lại mua cho em, giữ nó cho riêng mình?"

"Em liên tục xoa cổ khi phát sóng trực tiếp trong hai ngày qua, khó chịu ở cột sống cổ?"

"Tàm tạm, có lẽ dạo này tư thế ngồi không đúng."

Nói xong, Han Wang-ho vẫn cầm lấy ly nước, ngơ ngác nhìn nồi lẩu không biết nghĩ gì. Bia nhanh chóng được bưng ra bàn, Han Wang-ho lấy cái mở nắp chai và cạy nó ra với một tiếng "bốp", vặn nó hai lần một cách chậm rãi và cẩn thận, sau đó đặt nắp chai vào lòng bàn tay và trải ra trước mặt Han Wang-ho.

"Đưa nó cho em."

Han Wang-ho chán ghét cầm lên, để qua một bên, Song Kyung-ho nhìn cậu với vẻ mặt rất bất mãn.

"Gì? Anh đã cố tình giữ nó thật hoàn chỉnh, anh đã thích sưu tầm những thứ này khi còn nhỏ."

"Vậy sao anh cứ đối xử với em như một đứa trẻ vậy?"

Song Kyung-ho đặt đũa xuống, khoanh tay trước ngực, duỗi thẳng lưng, tựa hồ nghĩ đến chủ đề khác, nhìn chằm chằm cậu cười nói: "Đúng vậy, Han Wang-ho của chúng ta đã trở thành anh trai, không thể đối xử với em như trẻ con nữa ~"

"Em cũng muốn ngừng đối xử với anh như một đứa trẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro