3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03/
Notes:
Gửi tới Ueno mãi mãi tốt đẹp nhất của tôi.

Bữa ăn sắp kết thúc, Han Wang-ho không khỏi lo lắng khi nhìn thấy mặt người đối diện đỏ bừng vì rựu, cậu bước đến và ngồi xuống cạnh Song Kyung-ho, ngẩng đầu lên khỏi bàn, gọi tên anh hai lần nhưng không có lời phản hồi, đưa tay vỗ nhẹ vào má anh, đối phương cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn sang.

Đi nào, em sẽ đưa anh về nhà. Han Wang-ho vòng tay Song Kyung-ho qua cổ mình, tay còn lại đỡ eo anh đứng dậy, không khỏi phàn nàn về việc đối phương đã tăng bao nhiêu cân sau khi trở thành người dẫn chương trình, lảo đảo đi đến cửa, giúp anh ngồi xuống khu vực chờ ở lối vào, lấy điện thoại di động ra và bắt taxi.

"Anh còn nhớ địa chỉ nhà mình không?" Cậu duỗi hai ngón tay ra trước mặt Song Kyung-ho, "Đây là bao nhiêu?"

Song Kyung-ho nắm tay cậu, thấp giọng nói "chóng mặt", Han Wang-ho muốn rút ngón tay ra, người kia gần như đã cạn kiệt sức lực, chỉ có thể duỗi người ra vỗ nhẹ để cậu đi.

Đối phương không có phản ứng gì, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nắm hai ngón tay cậu đi hết cửa nhà. Cậu đang nghĩ đến việc chuyển người này lên giường, nhưng ngay khi vừa mới bước vào và mở đèn, Song Kyung-ho bay đến ghế sofa và nằm xuống như một con chó đứt dây. Han Wang-ho suýt nữa thay giày, cậu không có ý định đi vào với tư cách là khách, cậu đứng đó và gọi tên người kia hai lần, sau khi nghe được hai câu trả lời đơn âm mơ hồ, cậu làm theo hai lời khuyên, đồng thời xem xét mức độ tỉnh táo hiện tại của đối phương.

Song Kyung-ho có lẽ đang giả chết, Han Wang-ho quyết định trêu chọc anh, thế là cậu quay người mở cửa, đối phương như thể đã nhận ra điều gì đó, vỗ chiếc đệm êm ái bênh cạnh kêu cậu ngồi xuống. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút khó chịu, cậu đáp lại hai lần một cách nhẹ nhàng rồi thay giày đi vào nhà, đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh, cậu nghĩ đến việc nên lấy cho Song Kyung-ho một ít nước mật ong hoặc thứ gì đó để uống trước, quen thuộc như ở nhà.

Trở lại phòng khách, người say đã đứng dậy khỏi ghế sofa và ngồi xuống, nhìn từ phía sau không có chút say nào, Han Wang-ho cảm thấy có chút kỳ lạ, đi vòng tới phía trước xem đối phương có đang giả vờ say không, nhưng lại thấy anh đang cau mày, tựa hồ đang đau đớn, cậu cho rằng người này đã gọi bia nhập khẩu có nồng độ cồn tương đối cao, có lẽ anh cảm thấy không khoẻ vì sức chịu đựng.

"Tửu lượng của anh không tăng theo tuổi tác đâu." Nói xong, cậu đưa nước cho Song Kyung-ho, "Nếu anh biết mình uống không hết được thì uống ít hơn đi, anh có thể làm gì?"

Vốn dĩ cậu muốn nói rằng có điều gì đó mà cậu không thể nói với bản thân được, thấy Song Kyung-ho hành động như vậy, có lẽ vì không thể chia sẻ với cậu được nên mới quyết định uống bia để giải toả nỗi buồn chán, nên câu nói đó đã bị cậu giữ lại, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói lại.

"Em để lại tấm danh thiếp cho anh trong tủ giày ở lối vào, nếu cần thì cứ đến, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ phát điên, phải tìm một cách để trút giận."

Sau đó cậu phàn nàn thêm vài lần nữa, cậu ngồi một bên chống cằm nhìn người kia nhấp một ngụm rồi phết khắp người, cậu đưa tay đỡ đáy ly, giúp anh đưa phần nước còn lại vào miệng từng chút một.

Này, bây giờ anh có muốn nôn không? Nếu anh không muốn thì đi ngủ đi, đến giờ em phải đi rồi. Han Wang-ho liếc nhìn thời gian.

Nghe vậy, Song Kyung-ho thực sự chật vật đứng thẳng lưng lên, đôi mắt say nhìn quanh bối rối, sau khi xác nhận hướng đi của Han Wang-ho, cố gắng ngồi về phía cậu. Han Wang-ho vỗ vỗ cẳng tay an ủi, cậu thực sự rất thích khoảnh khắc này, bởi vì nó rất quý giá, Song Kyung-ho luôn xuất hiện với tư cách là anh trai và người giám hộ của cậu, Song Kyung-ho mạnh mẽ, toàn năng trước mặt người khác, đã thể hiện khía cạnh mong manh của mình với cậu, khiến cậu cảm thấy cần thiết.

Không biết lý do là gì, Song Kyung-ho ngã người về phía sau, Han Wang-ho sợ hãi nhanh chóng kiểm tra, bị đối phương một tay tóm lấy, nắm chặt với một lực rất lớn, Han Wang-ho không khỏi kêu lên đau đớn và cố gắng gỡ ra bằng tay còn lại, cậu cho rằng Han Wang-ho say thật rồi, anh ấy chưa bao giờ sử dụng biện pháp bạo lực như vậy đối với cậu.

Xin em hãy tha thứ cho anh nếu anh có bất kỳ sai lầm nào.

Han Wang-ho ngừng vùng vẫy, nghiêng người về phía trước lắng nghe, người bên kia thở đều đều, như thể câu nói vừa rồi là một câu nói lảm nhảm trong mơ.

Cảnh tượng trước mắt trùng hợp với lúc giải hoà sau một trận cãi vã nào đó trong ký ức cậu, bởi vì hiếm khi Song Kyung-ho nhanh chóng chủ động khuất phục cậu thay vì nhờ những người khác trong đội đứng ra hoà giải, vì vậy cậu rất ấn tượng. Những lời nói y hệt như vậy khiến Han Wang-ho sửng sốt, cậu muốn hỏi anh có chuyện gì, muốn nói từ trước tới nay anh đã làm rất tốt rồi, và cũng muốn rằng anh nên dựa vào em nhiều hơn, anh à. Những suy nghĩ trộn lẫn vào nhau, Han Wang-ho dường như mất đi khả năng nói chuyện, hoặc bất cứ lời nói nào cũng không có tác dụng với người trước mặt, nên chỉ có thể dùng bàn tay còn lại của mình, nhẹ nhàng móc ngón út của đối phương, kéo nó.

Đây là mật mã bí mật giữa hai người họ, không ai biết.

Cậu không thể không nghĩ đến quá khứ, không thể không muốn khóc một chút, không thể không mắng rằng tất cả là lỗi của anh. Song Kyung-ho móc lại ngón út, tay kia dùng lực, kéo Han Wang-ho xuống ôm lấy anh.

Anh chỉ hy vọng em có thể nhớ đến anh, cho dù sau này trước mặt em là ai, hãy nghĩ đến anh mãi mãi.

Han Wang-ho nghe được lời này không khỏi bật cười, ngẩng mặt lên nhìn vào mắt người đối diện.

So với pháp sư đó, điều này nghe có vẻ giống một lời nguyền hơn?

Cứ coi như vậy đi. Người kia đã nói điều này.

-

Đêm này không hề yên bình như Han Wang-ho tưởng tượng, một nụ bất ngờ xuất hiện, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng kết thúc bằng một câu "Đừng tranh cãi với người đang say" Là một cách khác để nói điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro