2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái ngày mà Sakura thấy một đứa cầm đầu của một băng nhóm và rồi vui vẻ cười đùa, được mọi người yêu mến và ngưỡng mộ, thằng bé ấy đã đến và cười với cậu, nó đã là bạn thân của Sakura một thời gian

" Này... có phải chỉ cần đứng đầu thì sẽ được yêu thương không?"

"Ừm... không hẳn là vậy nhưng cũng đúng là thế"

Nhìn cậu ấy được mọi người mến mộ và kính trọng khi làm người đứng đầu... Mọi người đều tôn trọng cậu ấy, cậu ấy có được sự công nhận của mọi người. Nếu như cậu cũng đứng đầu cả một băng nhóm, thì có phải cậu cũng sẽ được như cậu ấy hay không?

Sau này cậu ấy chuyển đi và họ không còn gặp lại nữa, nhưng câu nói đó như được ghim sâu vào tâm trí Sakura. Một đứa trẻ 16 tuổi không được giáo dục một cách đàng hoàng với suy nghĩ lúc nào cũng cần trở nên mạnh mẽ hơn và kẻ mạnh sẽ luôn chiến thắng, một đứa trẻ không được yêu thương và luôn tìm hiểu sự yêu thương ấy là gì, một đứa trẻ có tâm hồn méo mó đến khó tin, nhưng trên hết đứa trẻ ấy lại ngây thơ hơn bạn đồng chăng lứa rất nhiều, đứa trẻ ấy đáng thương và luôn chìm trong sợ hãi... nó đã ngây thơ tin một lời nói như vậy và rồi đến một khu phố nơi có trường THPT Fuurin với mong muốn trở thành kẻ mạnh nhất ở đây... như vậy có thể nó sẽ đạt được thứ mà nó đang tìm kiếm...?

___

"Urgh..." Sakura mơ màng tỉnh dậy, sờ lên mặt mình đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ, cậu lại mơ về những tháng năm khi ở nhà.

Từ sau trận chiến với Keel, trên đường về nhà cậu đã cảm thấy không ổn rồi, cơ thể thì cứ nóng dần lên từ lúc ấy, cho đến bây giờ vẫn có những biểu hiện lạ mà cậu không biết là bản thân bị cái gì nữa. Vớ vội chai nước khoáng chỉ còn một nửa rồi tu sạch một hơi nhưng đâu óc không hết miên man, Sakura khẽ tặc lưỡi.

Bỗng nhiên có một người gọi tới, mở di động ra nhìn thì đó là Nirei gọi, cậu liền bấm nghe máy

[A, vâng Sakura- San, thật may quá cậu vẫn ổn chứ?]

" Không, không hề ổn! Im đi cho tao ngủ... khụ...khụ.." Đáp lại bằng chất giọng khản đặc của mình, Sakura ho lên vài tiếng rồi bấm tắt máy, ngay sau đó đắp chăn vào và nằm.  Cảm giác khó chịu cả trên và dưới khiến Sakura muốn thăng luôn.





Khi Sakura tỉnh dậy đã tầm giờ chiều, cậu cố gắng đứng dậy khỏi giường và rồi đi tới tủ lạnh để kiếm cái gì ăn, gặm đại miếng sandwich mới mua hôm qua, vào nhà tắm lau qua người rồi thay quần áo, vừa mặc xong cái quần thì bỗng nghe thấy tiếng ai đó mở cửa.

Nghe là biết giọng của ai, Sakura không nghĩ nhiều mà trực tiếp mở cánh cửa thật mạnh kêu cả tiếng 'Rầm'

"IM MỒM NGAY!! TỰ TIỆN VÀO NHÀ ÔNG MÀY MÀ LA HÉT CÁI GÌ HẢ!!??... khụ.. khụ"

" Ủa bọn tớ có la hét gì đâu?" Nirei cười khó hiểu


Đang mắng tự dưng xịt keo cứng ngắt, mặt Sakura đã đỏ nay lại đỏ hơn

" L...Là mấy người à?" Sakura thấy là Suo và Nirei thì loạng choạng bước tới, thậm trí còn vì bất cẩn mà suýt ngã.

" Quần đùi... ngắn quá"

" Ực..Trông cậu mệt mỏi quá Sakura..." Suo lên tiếng

Và rồi biểu cảm của Sakura khiến họ ngạc nhiên, cậu tỏ vẻ hoang mang, đôi mắt mở to ra mà nhìn hai người họ.

Sau một hồi hỏi thăm các thứ, Sakura đã cố hết sức đuổi họ về, và dù Nirei có cố hỏi thăm thêm vài câu thì cũng bị Suo kéo đi.

Trên đường họ trở về, không ai nói với ai câu nào, đột nhiên Nirei lên tiếng trước.

" Suo- San...cậu... cậu có thấy giống tớ " Nirei lên tiếng trước

" Nếu không rời khỏi đó ngay, có lẽ tớ đã mất kiểm soát" Suo thở dài một hơi.

"Sakura, cậu ấy là Omega... cậu ấy nhất quyết tự chăm lo bản thân. Tồi tệ hơn cả bị ốm" Nirei hạ thấp giọng

"Cậu ấy không biết bản thân đang trong kì phát tình" Suo nuốt khan

" T... tớ cứ nghĩ c.. cậu ấy là Alpha"

" Tớ cũng nghĩ vậy." Suo sầm mặt

Sakura sau đó đã thiếp đi, khi tỉnh dậy thì trời đã chập tối rồi, cậu bò dậy, cảm giác khó chịu ấy phẫn chưa hết, mọi thứ đang tệ dần, cậu chưa bao giờ bị cảm lạnh nặng như này cả, chỉ đơn giản cố gắng gượng dậy mà vớ lấy chai nước, nhìn túi đồ mà Suo và Nirei đem đến, Sakura thử mở ra xem.

Nhìn thấy lời nhắn nhủ của mọi người kèm đống đồ họ gửi, cậu không khỏi ngạc nhiên, có chút chạnh lòng.

Cậu đã luôn quen với một mình, tự xoay sở mọi thứ, từ khi còn bé tí kể cả ốm nặng và sốt lên đến 40 độ thì chỉ thấy anh trai vào và đặt ở đó mấy chai nước, thuốc than và đồ ăn được mẹ mang vào nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng bố đánh đập mẹ và chửi rủa trách móc.

"Chuyện này... quả nhiên chưa từng"  Nghĩ về mọi thứ bỗng mắt cậu rưng rưng, chuyện này...

Xoạt

Là tiếng ai đó kéo cửa ra, vội thu hút sự chú ý của Sakura.

" A! Làm cậu tỉnh rồi s- ư" Kotoha kéo cửa bước vào thì bỗng giật mình mà lùi lại.

" Hả!?" Sakura nhíu mày nhìn về phía Kotoha.

" Sakura... cậu đến kì phát tình chứ không phải là cảm lạnh." Kotoha vừa nói vừa đi vào

" Há!? Kì phát tình là cái gì cơ?" Sakura hoang mang

Kotoha thở dài thườn thượt, và sau đó là cả một bài thuyết giáo dành cho Sakura hiểu thế nào là kì phát tình. Kotoha là một Beta tuy nhiên từ nhỏ lại có một năng lực đặc biệt là ngửi được mùi của Alpha, Omega và phân biệt được, nhờ điều này mà cô đã giúp đỡ được nhiều người. Đối với Kotoha thì pheramone chỉ như mùi nước hoa, nồng quá thì khó chịu chứ nó không ảnh hưởng gì đến cô cả.

" Thế là tôi... tôi... tôi sẽ" Sakura càng nói mặt càng đỏ lừ

Trong lúc Sakura nghe và trầm tư thì Kotoha đã chuẩn bị xong một bát cháo trứng nóng hổi thơm ngon mời bạn ăn nha rồi.

" Nào ăn thôi"

" Hả.." Sakura đơ người nhìn bát cháo

" Cháo trứng đó, ăn cái này cậu mới khỏe được."

Bát cháo trứng được kê khăn và đặt ở trên chăn của Sakura.

"Ắc!" Xúc một thìa cháo mà không để ý, Sakura đã bị bỏng lưỡi.

" Ê cẩn thận chứ?"

Đảo mắt nhìn quanh, không ngờ Sakura có thể sống trong một nơi tồi tàn và sống tối giản như vậy, Kotoha khẽ thở dài.

" Với tình hình hiện tại thì hai ngày nữa cậu vẫn chưa thể đi học"

" HẢ!?" Sakura đang ăn cháo mà khựng lại, tròn mắt nhìn Kotoha

" Ừ, nếu không có Alpha xoa dịu, kì phát tình của Omega sẽ kéo dài từ 4 đến 5 ngày, lâu hơn có thể là một tuần, theo thính giác của tôi thì tuần sau cậu mới có thể đi học"

" H.. Hôm nay mới là thứ 5" Sakura lắp bắp

" Lúc này Nirei có gặp tôi, cậu ấy lo lắng lắm đấy"

" Tch, toàn làm điều vô nghĩa"

" Vô nghĩa cái đầu cậu!" Kotoha bực mình ấn mạnh miếng hạ sốt lên trán Sakura

" Cái này không giúp thuyên giảm đâu nhưng giúp cậu đỡ nóng đấy"

" Sakura à, tốt hơn hết cậu nên biết sức mình và học cách trông cậy và dựa dẫm người khác đi chứ! Việc đó có đáng sợ đâu!? Tôi cá là cậu đã lo lắng về việc cậu đang dần trở nên yêu quý bạn cùng lớp tới độ đẩy nhanh kì phát tình, bởi mới 16 tuổi ít người có kì phát tình đầu tiên lắm haha" Kotoha vừa cười vừa tuôn một tràng vào mặt Sakura làm cậu đơ ra.

Nhưng điều này đã khiến Sakura suy nghĩ rất nhiều.

__

Kịch trường nhỏ của Kotoha:

"Tội nghiệp Sakura, người đẹp mà bị khờ"

_______

11.6.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro