🌸4 - Xoa dịu tinh thần lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được thôi..." Mặc dù ông đây đếch cần.

Hệ thống: [Cậu không hỏi lí do tại sao một thủ lĩnh như anh ta lại muốn bảo vệ cậu một người mới gặp cách đây không lâu sao?]

Sakura: Mắc gì tao phải hỏi?

Hệ thống: [...]

"Mà tại sao anh lại muốn làm vậy? Vì tôi là giống cái sao?" Nghĩ đi nghĩ lại Sakura thấy con hàng hệ thống này nói cũng hợp lí, tự nhiên đi đòi bảo vệ một người xa lạ, định lừa ai, hừ.

"Không, ta không có ý đó, chỉ là muốn bảo vệ một mình em mà thôi." Umemiya cúi đầu, với tư cách là thủ lĩnh của tộc Sói, anh thống trị cả một lãnh địa, cho dù có được các giống cái quý hiếm yêu mến nhưng anh đều từ chối.

Tinh thần lực của một người càng cao thì khả năng kiểm soát và kiềm chế càng khó, việc gây náo loạn càng lớn nếu không được giống cái đến an ủi. Nhưng Umemiya kể từ khi trưởng thành đến giờ vẫn luôn không cần đến sự an ủi giống cái.

Anh không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ ai, chỉ có bạn đời mà anh chấp nhận mới có tư cách đó.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Sakura, Umemiya đã ngờ ngợ rằng giống cái này chính là bạn đời định mệnh của anh, và bây giờ điều đó càng được củng cố.

"Hm, được rồi tôi tin anh..."

Tin con kẹt anh.

Umemiya nháy mắt trở nên có chút hưng phấn: "Thật chứ, vậy thì ta sẽ bảo vệ em thật tốt, ta sẽ khiến đám người tổn thương em phải trả giá."

Umemiya xúc động đến mức, tai anh vô tình lộ ra.

Sakura nhìn đôi tai ngộ nghĩnh trên đầu tên tóc trắng này, không khỏi ngứa tay muốn véo véo vò vò nó.

Umemiya thấy thế ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho cậu nghịch tai mình. Đôi tai sói run run đỏ ửng, máu trong cơ thể như sôi lên, hai mắt Umemiya đỏ lên, cố gắng khống chế tinh thần lực để nó không bộc phá ra ngoài, chỉ cần một chút thôi cũng có thể khiến giống cái này bị thương.

Sau khi Sakura sờ xong, Umemiya lại tiêm thêm một mũi thuốc ức chế.

Hộp thuốc ức chế được kết nối với hệ thống của bác sĩ. Bác sĩ nhận được thông báo liền chạy tới ngay lập tức.

"Thủ lĩnh của tôi ơi, ngài một tuần chỉ được dùng một ống tiêm thuốc ức chế thôi, nếu không sẽ gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể của ngài."

Umemiya nhìn Sakura đang nghiên cứu hộp thuốc ức chế, thở dài nói, "Ta biết."

"Một ống tiêm thuốc ức chế có hiệu quả trong vòng một tháng, tại sao ngài lại sử dụng chúng nhanh như vậy?"

Umemiya nhìn đi chỗ khác, yết hầu trượt lên trượt xuống, mùi hương của giống cái tràn ngập trong không khí, dường như chỉ có mình anh ngửi thấy mùi này, thuốc ức chế mà anh vừa tiêm giống như sắp hết hiệu quả.

Anh lại lấy một cái khác.

Bác sĩ sửng sốt, "Nếu tiêm thuốc ức chế quá nhanh, cơ thể sẽ gặp vấn đề."

Umemiya biết điều này, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.

"Đi đi."

"Nhưng..." Bác sĩ khó xử, nhìn Sakura cầu cứu.

Sakura: nhìn cái chó gì? tôi không biết gì hết.

Vì ánh mắt của vị bác sĩ già quá mức mãnh liệt, Sakura đành phải nhìn đến tên tóc trắng đang khó ở kia.

Nhìn một hồi Sakura vẫn không hiểu hắn đang làm cái gì.

Umemiya lúc này tức giận thật rồi, anh sắp không nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát, "Cút."

Umemiya chợt cứng người khi bàn tay ấm áp của Sakura đặt lên bàn tay anh, cậu thô bạo lấy đi ống thuốc ức chế và đặt lại vào hộp thuốc.

Khí tức của Umemiya lập tức biến mất, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé xoa từng chút một.

"Làm sao để an ủi anh ta?" Sakura quay đầu nhìn về phía vị bác sĩ duy nhất trong phòng biết cách giải quyết vấn đề này.

Bác sĩ từ phía sau lên tiếng: " Chỉ cần quan hệ tình dục là có thể giải quyết được."

Sakura: ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro