[AllSakura] Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura nằm im trên giường bệnh, cơ thể em vẫn còn đau nhức vì những vết thương vừa mới được băng bó. Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ bệnh viện chiếu lên khuôn mặt em vẫn còn vương những nét mệt mỏi. Hơi thở em nhẹ nhưng dường như vẫn còn căng thẳng vì những gì vừa trải qua. Đôi mắt của em giờ đây chỉ khẽ hé mở nhìn trống rỗng về phía trước.

Căn phòng bệnh yên tĩnh nhưng không mang đến cảm giác bình yên. Tsubaki và Umemiya vừa đến, khuôn mặt họ nặng trĩu sự tức giận và lo lắng. Tsubaki không kiềm được, nước mắt lặng lẽ chảy dài khi nhìn thấy em trai mình – người mà cô coi như ruột thịt – nằm đó, yếu ớt và tổn thương.

-Sao lại tàn nhẫn với em ấy đến vậy?

Tsubaki nghẹn ngào nói, đôi mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh đau đớn của Sakura.

-Nếu không yêu thì có thể để em ấy rời đi, sao lại phải bạo hành em ấy đến mức này?

Umemiya đứng lặng bên cạnh Tsubaki, tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Từ đầu đến giờ anh chỉ im lặng đôi mắt sắc lạnh nhìn Sakura. Dù không nói lời nào, ai cũng có thể cảm nhận được cơn giận dữ đang bùng cháy trong lòng anh.

-Em ấy đã chịu đựng quá đủ rồi.

Anh thì thầm, giọng nói khàn khàn, như đang cố kìm nén một nỗi đau không thể thốt lên.

-Thật sự... tớ không thể chịu được việc nhìn thấy em ấy thế này nữa.

Hiigari bước vào phòng với dáng vẻ điềm tĩnh hơn nhưng ánh mắt của anh không giấu được sự lo lắng. Anh nhìn qua Sakura đang nằm yên trên giường rồi quay lại phía Tsubaki và Umemiya giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc:

-Ban sáng đã có Suo và Nirei ở đây an ủi Sakura rồi, giờ em ấy cần nghỉ ngơi thêm. Chúng ta sẽ từ từ tìm cách nhưng trước hếtem ấy cần được yên tĩnh.

Tsubaki gật đầu nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe vì khóc. Cô nắm chặt tay Sakura, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay gầy gò của em.

-Em không sao đâu, Sakura. Bọn chị luôn ở đây. Chúng ta sẽ không để chuyện này tiếp diễn nữa.

Umemiya đứng gần giường bệnh không thể kìm được cảm xúc của mình. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ má Sakura như muốn xoa dịu đi nỗi đau mà em phải chịu đựng. Đôi mắt anh trở nên dịu dàng nhưng nặng nề bởi những tình cảm mà anh đã giấu kín suốt bao lâu nay. Nước mắt của anh lặng lẽ rơi xuống không chỉ là nỗi lo lắng mà còn là tình yêu sâu sắc dành cho em – tình yêu mà anh không bao giờ dám nói ra.

-Sakura...

Anh thì thầm, giọng khàn đặc.

-Em đã chịu đựng quá đủ rồi. Anh không muốn em phải sống như vậy nữa.

Sakura khẽ cử động, đôi mắt em từ từ mở ra. Ánh mắt lờ đờ nhìn lên ba người đang đứng cạnh giường. Dù cố gắng mỉm cười, em vẫn không giấu được sự yếu đuối trong ánh mắt.

-Umemiya... anh khóc sao?

Sakura cất giọng khẽ khàng, yếu ớt nhưng lại chứa đựng chút trêu chọc.

-Em không sao mà...

Umemiya mỉm cười, nước mắt vẫn lấp lánh trên gò má anh. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng lòng anh đau như xé khi nhìn thấy Sakura thế này.

-Em luôn nói mình ổn, nhưng lần này không phải như vậy.

Anh khẽ nắm lấy tay em, ánh mắt dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự đau đớn.

-Em không cần phải chịu đựng nữa. Anh, và tất cả mọi người... đều ở đây với em.

Tsubaki và Hiigari cũng gật đầu, đồng lòng với lời của Umemiya. Họ nhìn Sakura, trong lòng dâng lên nỗi xót xa không thể diễn tả thành lời. Sakura im lặng, ánh mắt em lạc lõng giữa những lời động viên nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy dài trên má. Những giọt nước mắt ấy không chỉ là nỗi đau, mà còn là cảm giác tủi thân và bất lực.

-Em đã làm gì sai sao...?

Sakura nghẹn ngào, giọng nói yếu ớt nhưng chất chứa đầy nỗi đau.

-Em chỉ muốn một cuộc sống yên bình... Sao lại có thể xảy ra chuyện này với em?

Umemiya khẽ lắc đầu, mắt anh nhìn Sakura với sự dịu dàng mà anh chưa bao giờ dám thể hiện.

-Em không sai, Sakura.

Anh thì thầm, giọng nói đầy ẩn ý.

-Em chỉ quá tốt và quá đáng để yêu... nên có những người không biết trân trọng em.

Hiigari khẽ cười dù trong lòng nặng trĩu. Anh bước tới gần hơn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Umemiya.

-Sakura à, có những tình cảm không cần nói ra cũng đã rõ ràng... dù em có chưa nhận ra.

Giọng nói của Hiigari đầy ẩn ý, như muốn khơi gợi một điều gì đó mà Sakura vẫn chưa hiểu hết.

Sakura nhìn ba người thân quen trước mặt mình, trái tim em cảm nhận được sự ấm áp từ họ. Nhưng em vẫn cảm thấy lạc lõng, không chắc chắn về cảm xúc thật của bản thân. Em mỉm cười yếu ớt nhưng sự yếu đuối vẫn hiện rõ trong đôi mắt.

——

Trong căn phòng tối tăm, ánh đèn từ chiếc đèn ngủ hắt ra, chiếu sáng những góc khuất. Sakura ngồi co ro trên giường, cơ thể nhỏ bé run rẩy. Mặc dù không có tiếng khóc nhưng sự tiêu cực và nỗi ám ảnh sâu sắc hiện rõ trên khuôn mặt em. Em cảm thấy cô đơn và sợ hãi, tìm kiếm một sự an ủi mà dường như không thể có.

Bỗng có tiếng đập cửa mạnh và cánh cửa mở ra với tiếng bước chân vội vã. Endo và Takiishi bước vào sắc thái nghiêm trọng . Takiishi đi thẳng về phía giường trong khi Endo đứng gần cửa, ánh mắt lạnh lùng nhưng lo lắng.

- Sakura...

Takiishi gọi, giọng hắn trầm nhưng đầy quan tâm. Hắn nhìn thấy những vết thương trên cơ thể em và không thể kiềm chế được cơn tức giận. Hắn từ từ ngồi xuống bên cạnh em, tay nhẹ nhàng chạm vào đôi chân lạnh ngắt của Sakura truyền chút ấm áp.

Sakura nhận ra giọng của Takiishi mới khẽ kéo tấm chăn ra khỏi đầu để lộ mái tóc hai màu đen trắng đặc trưng. Xác nhận đó là Takiishi em ngay lập tức lao tới ôm chặt cổ hắn. Không có nước mắt chỉ có sự im lặng nặng nề sự đau đớn không thể diễn tả bằng lời.

- Cơn ác mộng... nó lại đến. Tao sợ lắm...

Giọng em nhỏ nhẹ như thể nói với chính mình hơn là với họ. Endo bước tới phía sau, khẽ đặt tay lên lưng Sakura, xoa nhẹ như để an ủi. Ánh mắt gã không còn vẻ khiêu khích mà thay vào đó là sự lo lắng sâu sắc. Dù không nói nhưng sự hiện diện của gã như một lời hứa im lặng rằng em không đơn độc.

- Endo...?

Sakura thốt lên, quay lại nhìn gã. Endo gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông, nhưng không nói gì thêm. Chỉ tiếp tục xoa lưng em như muốn truyền đạt sự ấm áp và bảo vệ. Takiishi tiếp tục ôm em ánh mắt đầy sự quyết tâm nhưng không thể giấu nỗi buồn.

-Mày thất hứa rồi

Endo nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự chỉ trích sâu sắc.

-Mày đã nói sẽ hạnh phúc và khiến tụi tao phải ghen tị.

Sakura cúi đầu, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Những ký ức về lời hứa ấy, lời hứa đã được nói trong một khoảnh khắc hạnh phúc, giờ đây chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm.

- Ừm... tao thất hứa rồi

Em đáp, giọng không biểu lộ cảm xúc. Takiishi nhìn Sakura không che giấu được sự đau lòng.

- Tao tưởng mày sẽ mạnh mẽ hơn thế này.

Takiishi nói, giọng không chứa chút cảm xúc. Hắn nhướng mày như thể chờ đợi một phản ứng. Sakura không nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng vẫn hướng về phía ngực hắn.

-Đây là điều mày muốn à?

Sakura không trả lời chỉ hít một hơi thật sâu đôi vai gầy guộc khẽ rung lên. Không phải vì đau đớn mà vì sự mệt mỏi không thể tả xiết. Nỗi ám ảnh bạo hành đã khiến em trở nên tê liệt đến mức không còn nhận thức rõ ràng về sự tồn tại của mình nữa.

- Mày nghĩ điều này có thể kéo dài bao lâu?

Takiishi tiếp tục , giọng hắn trầm thấp như một lời cảnh báo nhưng không lộ rõ ý định thực sự.

-Tao với Endo đã ở đây. Mày không cần phải tự chiến đấu nữa.

Endo ngồi sau lưng em , gã nhìn em thật lâu đôi mắt đầy sự phẫn nộ nhưng cũng xen lẫn sự bất lực. Giọng gã nhẹ nhàng hơn một chút như thể muốn phá vỡ bức tường vô hình đang bao quanh Sakura.

- Sakura... mày không thể cứ thế này mãi được.

Sakura quay đầu lại , đôi mắt của em chạm vào ánh mắt của Endo. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó chỉ có sự trống rỗng như thể mọi thứ trong em đã chết từ lâu. Em khẽ lắc đầu, không có nước mắt, không có sự bùng nổ. Chỉ là một sự im lặng đầy tiêu cực.

-Tao đã quen với việc này rồi....

-Nếu mày còn tiếp tục như thế, tao với Endo sẽ không đứng yên nhìn nữa.

Takiishi kiên quyết nói rồi liếc lên nhìn Endo . Endo khẽ thở dài gã đứng dậy bước về phía cửa nhưng không quay đi ngay. Trước khi rời khỏi gã chỉ nói một câu ngắn gọn, đầy ý nghĩa ẩn sâu:

-Tụi tao sẽ làm mọi thứ theo cách của mình, dù mày có đồng ý hay không.

Takiishi cúi xuống hôn nhẹ lên má em rồi cũng đứng dạy bước ra ngoài. Hắn cũng như Endo mà quay lại nói với em câu cuối.

-Cuộc sống không bao giờ dễ dàng nhưng ít nhất mày có bọn tao. Hãy nghĩ ngơi đi.

End (2)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro