Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù chỉ chợp mắt được bốn tiếng đồng hồ sau vụ kinh hoàng đêm qua, Jisoo vẫn là người dậy sớm nhất. Ngồi ở mép giường với đôi chân đung đưa trên không trung, đứa trẻ năm tuổi ra sức dụi mắt bằng mu bàn tay múp míp nhằm xua đi cơn buồn ngủ, sau một lúc liền tụt khỏi giường để tiến vào nhà vệ sinh. Phần áo được buộc lại vào hôm qua đã lỏng đi còn sợi dây chun thì biến mất một cách kì lạ, vậy nên Jisoo cứ phải túm lấy tà áo và cất những bước đầu khó nhọc đến toilet. Thật mừng là anh vẫn có thể chạm đến tay nắm cửa khi đứng trên đầu ngón chân.

Như đã nói, Mingyu là đầu bếp aka nội trợ aka thợ sửa đồ aka nhiều việc khác, vậy nên cậu dậy ngay sau đó. Tiếng đổ vỡ vang lên từ bên ngoài đã gây sự chú ý của chàng trai cao gần 1m9. Ngay lập tức, cậu chàng liền nhanh chóng bật dậy và đi kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra. Phòng khách vẫn ổn, vậy nên đôi chân cậu hướng đến nhà bếp và cuối cùng bắp gặp Jisoo đang cố gắng đẩy chiếc ghế gỗ bằng một tay trong khi tay còn lại túm lấy đuôi áo.

- Jisoo huyng, huyng đang làm gì thế? Này này này - CẨN THẬN...!!!

Vì lực đẩy quá mạnh nên chiếc ghế đã va vào kệ tủ đang mở, sự va chạm này làm đồ vật bên trong rơi xuống ngay vị trí Jisoo đang đứng. Trong tích tắc, Mingyu đã túm lấy eo người anh lớn và kéo anh ra khỏi những vật thể đang liên tục rơi xuống sàn nhà. Ơn chúa vì tất cả đều bằng nhựa nên không hề gây thương tích và cũng chẳng mất nhiều thời gian để dọn dẹp.

- ôi trời cảm ơn em nhiều lắm Mingyu.

Jisoo nói khi vẫn nằm trong vòng tay mạnh mẽ của Mingyu.

- huyng đang làm gì thế?

- huyng không với đến bồn rửa mặt nên cần một cái ghế... ừm... huyng không nghĩ nó nặng như vậy.

- lẽ ra huyng nên nhờ mọi người chứ, chúng em sẽ giúp mà. Được rồi, đi rửa mặt thôi.

Mingyu cười một cách ấm áp và bước vào nhà vệ sinh trong khi bế Jisoo trên tay.

- huyng không nặng chút nào cả, em có thể nâng bỏng huyng lên cao nên huyng muốn.

Nhưng Jisoo đã từ chối và yêu cầu cậu em nhỏ hãy bỏ mình xuống vì điều này khiến anh thấy xấu hổ.

Jisoo năm tuổi ngoan ngoãn ngồi trên bệ toilet trong khi chờ đợi Mingyu trát kem đánh răng lên bàn chải và trao cho mình. Thế nhưng sau đó cậu em đã bảo Jisoo hãy mở miệng và để anh xuống đánh răng một cách nhanh chóng. Jisoo ngạc nhiên nhìn Mingyu với đôi mắt đang mở to. Đương nhiên là anh đã từng quan sát cậu ở khoảng cách cực kì gần rồi, nhưng Jisoo lại thấy không thoải mái. Cả hai cứ giữ im lặng như thế cho đến khi âm thanh chụp hình của camera vang lên. Họ cùng lúc xoay đầu về phía cửa để nhìn Minghao đang mỉm cười. Nhận ra sự chú ý đang đổ dồn về mình, chàng trai tóc tối màu liền chụp thêm một tấm nữa.

- em thích trẻ con mà, với lại chẳng biết chừng nào mới có cơ hội để thấy những hình ảnh như thế này trong kí túc xá nên phải chụp lại chứ.

Sau khi nói xong, Minghao rời đi để lại hai bức tượng đã vẫn chưa rời mắt khỏi nơi cậu vừa đứng. Một lúc sau, Jisoo bật cười và nói với Mingyu việc anh yêu làm sao cái cách Minghao luôn mỉm cười khi cầm trên tay chiếc máy ảnh và liên tục lưu lại những kí ức chỉ bằng một cái nhấn máy. Và đương nhiên, chẳng ai biết được rằng sự đáng yêu cùng tiếng cười lanh lảnh đó đã làm trong lòng Mingyu dấy lên thứ cảm xúc kì lạ.

———

Để bắt đầu một ngày mới thì một bữa sáng tại nhà luôn là chất lượng và cho ta nguồn năng lượng đầy đủ. Sáng nay, Seventeen đã ăn sáng tại nhà.

Jisoo cố gắng leo lên chiếc ghế tại bàn ăn, cái thân thể nhỏ bé này không làm được trò trống gì cả. Bất lực không thèm cố gắng nữa, anh thở dài rồi giương đôi mắt cầu cứu những con người khủng lồ vẫn đang đứng ở một góc nào đấy bặm môi nhìn anh cười thích thú.

- giúp huyng đi mà.....

- huyng, huyng biết không, huyng dễ thương lắm đấy.

Jun bước tới nhẹ nhàng nhất bổng anh lên, đặt anh yên vị trên chiếc ghế bàn anh. Giọng an ủi. Trái lại Jisoo cảm thấy như mình đang làm trò cười cho tụi nó, anh đưa ánh mắt nhìn viên đạn nhìn Jun. Với đôi mắt mèo tròn tròn to to thì cho dù có là mắt liếc thì nó cũng cực dễ thương không cái gì sánh bằng.

- cố gắng trèo lên ghế để ăn bữa sáng không có gì dễ thương hết.

Cả đám cười ùa lên khi cái giọng trách móc trẻ con của Jisoo. Đáng yêu quá.

"Các người cứ cười tôi đi, đợi tôi trở về hình dạng như trước các người sẽ biết tay tôi!!!"

- chúng ta ăn sáng thôi!!!!

Và lại một sự việc khác xảy ra.....

Jisoo đã yên toạ trên ghế, nhưng khổ nỗi.....haha....anh chỉ cao hơn cái bàn nửa cái đầu, và gần như cái bàn vừa bằng tầm mắt của anh khi anh ngồi. Hong Jisoo muốn nghỉ ăn, dẹp, dẹp hết đi, không ăn uống gì nữa.

Chúng nó lại bụm miệng cười tiếp...

Jisoo cần công lý!!!!!

- các người còn định cười tới bao giờ, giúp tôi đi!!!!

Vì bất lực với cuộc sống, Hong Jisoo muốn trói từng đứa lại, xẻ ra trăm mảnh và đem xác bỏ trôi ngoài biển.

Ôi niềm vui cuộc sống - Hong Jisoo

Seungkwan bế bổng anh, trong khi đó Hansol đã tìm thấy những chiếc gối đệm và đặt chúng ngay ngắn vào ghế của Jisoo. Cuối cùng anh cũng có thể ngồi ngang hàng với tụi nó để ăn bữa sáng. Nhưng tiếc là tay anh không có khả năng chiến đấu trên chiến trường mặt trận để tranh giành đồ ăn :))

Jisoo:.....-.- dỗi!!!!

———

- ôi!!! Anh chàng nhỏ nhắn thật là đáng yêu quá sức chịu đựng mà! Nhưng đợt comeback sẽ diễn ra trong hai tháng nữa, các cậu có thể nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra không?

Người quản kí nói một cách lo lắng.

- errrr....thật ra là hôm qua Jisoo huyng có về sớm vì cảm thấy hơi mệt và tụi em cũng về ngay sau đó nửa tiếng, sau khi trở về nhà từ phòng tập, Seungcheol huyng đã phát hiện ra một đứa trẻ đang ngủ trong phòng Jisoo huyng khi huyng ấy kiểm tra Jisoo huyng có ổn hay không. Hoàn toàn không thấy quá trình biến đổi.

Wonwoo chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện.

- được rồi, chúng ta không còn cách nào khác ngoài hi vọng Jisoo sẽ trở về hình dáng cũ trước khi comeback. Anh sẽ báo điều này với chủ tịch, đừng lo ngài ấy không giận đâu. Anh nghĩ chẳng ai có thể nổi nóng với em bé Jisooie cả.

Người quản lí bật cười khi bắt gặp cái bĩu môi của Jisoo.

- à và mua cho cậu ấy vài bộ quần áo trẻ em đi, trông cậu ấy chẳng thoải mái chút nào với cái áo rộng thùng thình ấy cả. Anh đi đây, tạm biệt!

Sau khi nói xong, người quản lí rời khỏi căn hộ để lại mười hai chàng trai đang mừng rỡ vì cũng có cái cớ để mua quần áo mới. Jisoo khinh bỉ.

Anh quản lí tốt bụng đã làm tốt vai trò của mình khi mượn tạm quần áo của con trai ông hàng xóm về cho Jisoo. Anh đang mặc một chiếc áo thun trắng kết hợp với quần jeans xanh xẫm và giày sneaker. Ban đầu Jisoo đã rất ngượng ngùng khi phải mặc quần áo trẻ em, nhưng sau khi nghe mọi người khuyên nhủ thì anh khá hài lòng bởi trông chúng vô cùng ổn.

Tay trong tay, Verkwan và Jisoo dẫn đầu đoàn người. Họ hướng đến cửa hàng quần áo trẻ em trước tiên. Và ngay từ khi đặt chân vào quầy hàng tràn đầy màu sắc rực rỡ, cả mười ba người đã được chào đón rất nồng nhiệt bởi hai cô nhân viên. Một trong hai người nhân viên đã đưa họ đến quầy hàng dành cho bé trai, trông đỡ rườm rà hơn quầy nữ gấp mấy lần.

Jisoo thử rất nhiều loại trang phục, từ giày dép đến quần áo, từ trắng sang đen, từ ngắn đến dàu. Và mỗi khi một bộ quần áo được mặc vào, anh đều bị giữ lại để Minghao chụp vài tấm ảnh.

- em đã bảo chẳng biết khi nào mới có một đứa trẻ nữa xuất hiện trong nhà mình rồi mà, phải biết tận dụng thời cơ chứ!

- rất hiếm khi thấy những cậu thanh niên cùng một thiên thần bé bỏng đến cửa hàng trẻ em. Điều này vô cùng hiếm.

Nữ nhân viên lặp đi lặp lại câu nói trong khi họ tính tiền. Sự thật là, cô không biết họ (điều này rất may mắn, vì nó không gây ra những tin đồn), và cũng chẳng biết "thiên thần bé bỏng" mình vừa nhắc đến thật chất là một chàng trai hai mươi tư tuổi luôn. Seungcheol mỉm cười một cách lịch sự đáp lại sau đó lấy ví ra thanh toán.

Chết tiệt, quần áo trẻ con thậm chí còn đắt và đa dạng hơn quần áo của bọn họ nữa.

Mười hai chàng trai đi đến khu quần áo cho người trưởng thành để bắt đầu công cuộc mua sắm ngay sau đó. Điều này làm Jisoo phiền lòng vô cùng, anh bắt đầu cằn nhằn, thật bất công làm sao khi họ có thể mua những gì mặc lâu dài về sau, còn mớ quần áo mình vừa mua được á? Anh chẳng biết có thể mặc chúng đến khi nào cả. Mọi người đã rất hài lòng, không ai ngoại trừ Jisoo cảm thấy mệt.

- chân của huyng rất ngắn, năng lượng thì cạn kiệt và huyng vô cùng mệt.

Jisoo phàn nàn, anh nghĩ rằng với thân phận trẻ con bây giờ thì mọi người phải chiều theo bất cứ thứ gì mình muốn, và điều này chẳng hề sai đâu khi cả đoàn binh mười hai người đã dẫn Jisoo đến Baskin Robbins để mua kem cho anh ngay sau đó.

Ăn một cách ngon lành, Jisoo còn chẳng buồn lau khuôn mặt đã dính đầy kem của mình. Và điều đó làm anh trông như một đứa trẻ thật sự, hết sức đáng yêu.

Snap - một tấm ảnh được chụp lại.

———

- này, Jisoo huyng đâu rồi?

Jihoon quay qua quay lại và bắt đầu thiếu vắng bóng hình ai đó.

- ý huyng là s..? KHOAN ĐÃ JISOO HUYNG ĐÂU?? EM THỀ RẰNG VỪA THẤY HUYNG ẤY ĐỨNG ĐÂY MÀ!!

- chúa ơi Seokmin chú mày đã làm lạc Jisoo huyng rồi sao?!

- đã bảo là cậu phải nắm tay huyng ấy chứ không phải đặt huyng ấy ở kế bên.

- không có thời gian cãi nhau đâu, mau đi tìm cậu ấy thôi.

Họ chia ra và bắt đầu tìm kiếm, bắt đầu từ những nơi đã đi qua. Sau một giờ đồng hồ họ trở về gặp nhau nhưng chẳng ai tìm thấy Jisoo, thế nên bọn họ lại tách riêng ra một lần nữa.

Có một đám đông trước cửa hiệu sách, mặc dù rất hiếu kì có chuyện gì xảy ra nhưng Lee Chan biết đây không phải lúc, nếu không cậu sẽ xuất hiện trên mặt báo vào hôm sau. Khi đi được một đoạn, cậu em út khủng lồ nghe được vài câu từ cuộc trò chuyện của ba cô gái, về một đứa trẻ có khuôn mặt trông giống Hong Joshua Jisoo. Chúa ơi, ra là Carat. Chanie rất yêu fans của mình, cậu cũng rất muốn trò chuyện với họ nhưng tìm anh ba là việc quan trọng hơn hết. Mất vài tích tắc để Lee Chan tìm cách tiếp cận những cô gái trẻ vì cả mười ba thành viên đã quyết định giữ kín bí mật về sự biến đổi của Jisoo, nhưng do trường hợp bất khả kháng, cậu đành tiến về phía trước.

- ừm.....xin chào.....liệu em có thể.....

Trước khi kịp hoàn tất câu nói của mình, Chan đã bị cắt ngang bởi tiếng thốt của các cô gái.

- em...em là Lee Chan - Dino? Chúa ơi không thể tin được!!!!

- là em đây, em rất muốn nói chuyện với các noona nhiều hơn nhưng em cần các noona giúp. Đứa trẻ trông giống Joshua huyng hiện đang ở đâu vậy ạ? Liệu em có thể gặp nó một chút được không ạ?

- à, được chứ! Đó là đứa trẻ đáng yêu nhất mà chị từng gặp đó!! Thật may mắn cho cha mẹ của cậu bé khi có một đứa con trai đánh yêu như vậy! Chị vừa gặp nhóc ấy trong đám đông trước hiệu sách đó. Nghĩ lại thì hình như nhóc ấy bị lạc mất bố mẹ rồi, chúng ta có nên giúp một chút không?

- aaaa, không không không cần đâu ạ! Em sẽ giúp em ấy tìm ba mẹ! Cảm ơn các noona nhiều lắm ạ!

Chan cúi chào và mỉm cười lần cuối trước khi rời đi.

Vội vã quay ngược trở về đám đông khi thấy họ vẫn còn đứng đó - nghĩa là Jisoo huyng vẫn chưa rời đi. Nhưng làm sao để đưa huyng ấy ra ngoài mà không bị chụp bởi camera đây? Arghhh mặc kệ camera, Jisoo huyng quan trọng hơn. Nghĩ là làm, chàng trai trẻ lại gần đám đông hơn và may mắn thấy được đứa trẻ đang thảng thốt. Jisoo năm tuổi đứng đấy bất động, hoàn toàn không biết làm gì để rời khỏi đám đông và cũng chẳng dám nói gì để tránh bị phát hiện mình là Hong Jisoo. May mắn làm sao, giữa rừng camera đang chĩa thẳng vào mình, Jisoo nhìn thấy Lee Chan. Dường như họ có tâm linh tương thông, Jisoo bật khóc và Chan nhanh chóng len lỏi vào hàng người tiến đến chỗ anh. Mừng làm sao khi cậu cũng biết chút diễn xuất.

- này em nhỏ, em bị lạc bố mẹ sao? Có muốn huyng đưa về với gia đình không?

Lee Chan dịu dàng hỏi khi dùng bàn tay lau đi nước mắt của cậu nhóc.

Chẳng mất nhiều thời gian, Lee Chan bế Jisoo rời khỏi đám đông và bắt đầu chạy nhanh khi đã rời khỏi tầm mắt của mọi người. Cậu biết rõ mình đã bị chụp rất nhiều ảnh, vậy nên thay vì lo lắng, cậu tò mò không biết người ta sẽ nói gì khi đăng chúng lên. Và bằng một cách nào đó, Chan cam đoan rằng những tấm ảnh  đã bắt đầu được lan truyền mạnh mẽ.

Cậu em út gọi các huyng lớn của mình trong khi bế bổng Jisoo trên tay, cậu bảo đã tìm thấy anh ba của bọn họ và yêu cầu mọi người hãy đến bãi gửi xe. Sau khi đặt tất cả những gì đã mua vào trong cóp, mọi người quyết định để Mingyu lái xe chở Jisoo, The8, Seokmin cùng hai huyng lớn và dàn út nhỏ vì nó là đứa chạy xe với tỉ lệ an toàn mạng sống trên 80%. Còn những đứa còn lại sẽ đi xe do quản lí chở.

Chuyến xe trở về nhà vẫn ồn ào như mọi khi. Seungkwan gào thét điên loạn về độ đáng yêu của Jisoo bé con và nó gợi cậu nhớ về những em nhỏ trong họ hàng của mình. Hansol và Seokmin cũng hào hứng hùa theo, nhưng sau mười lăm phút thì cạn kiệt năng lượng và bắt đầu xìu xuống. Minghao đang ngồi ở ghế phụ lái, check lại từng tấm ảnh hôm nay mình đã chụp được, thật ngạc nhiên khi cậu có thể thản nhiên trong các không khí ồn ào này. Jisoo ngồi trên đùi Seungcheol, cạnh cửa sổ và đang thầm biết ơn Seungkwan và Seokmin đã bắt dầu lim dim, điều này làm tiếng ồn giảm hẳn. Rất nhanh sau đó, Jisoo cũng tựa vào lồng ngực của Seungcheol và ngủ trong tư thế nắm tay nhỏ xíu đặt trên ngực gã. Mặc dù Jisoo rất nhỏ bé nhưng cũng đủ vất vả cho gã khi giao anh cho Jeonghan mà không làm anh tỉnh giấc. Bế một đứa trẻ lên năm trên tay, Seungcheol cẩn thận trao đứa bé cho Jeonghan. Và chỉ có chúa mới biết được điều này khó khăn làm sao khi hơi thở yếu ớt của Jisoo cứ phả ra từ đôi môi chúm chím ấy, nó là tim gã nhộn nhịp. Mái tóc nâu xù xù đang tựa dưới cằm Jeonghan, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ hắn trong khi chân quặp vào eo hắn.

Snap - một bức ảnh nữa lại được chụp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro