Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jisoo huyng này, huyng có muốn ra ngoài ăn trưa một lúc không?

Wonwoo nhẹ nhàng lay Jisoo dậy. Thật ra cậu chưa bao giờ quan tâm đến những bữa ăn đâu nhưng với thói quen ăn đủ ba bữa trong một ngày của Jisoo thì cậu biết chắc rằng anh sẽ thấy đói nếu bỏ bữa trưa này. Jisoo xoay người lại, gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc của anh không khỏi làm cậu thấy lo lắng. Hôm qua anh đã tắm nước lạnh vào lúc đêm để rồi cuối cùng lên cơn sốt, và hậu quả là cả đám phải thay phiên nhau thức cả đêm để canh chừng thân thể nóng hầm hập này trong khi lỗi tất cả nằm ở Boo Seungkwan, người lơ đãng quên chỉnh nước ấm cho người anh lớn.

- hay em nấu chút gì cho huyng nhé?

Cậu đặt một câu hỏi khác khi thấy Jisoo bày ra dáng vẻ không muốn rời giường.

- Wonwoo à, huyng không muốn ăn ramen lúc này đâu.

Tiếng cười khúc khích của Jisoo vang lên khắp phòng. Anh ngồi dậy, giang hai tay về phía Wonwoo đòi được bế. Đối diện với một Hong Jisoo nhõng nhẽo như thế này Wonwoo chẳng biết phải làm gì cả ngoài cười nhạt sau đó ôn nhu nâng anh lên. Cơ thể anh rất nóng, cậu có thể cảm nhận được giữa cách biệt giữa nhiệt độ của cả hai khi anh choàng tay qua cổ cậu. Nghĩ lại thì từ đó đến nay chỉ có mỗi người anh này là được con người trầm tính như Wonwoo đối xử ân cần mà thôi. Kể cả khi xuất hiện trong hình dạng bình thường và bày trò phá bĩnh thì cậu cũng chẳng bao giờ nỡ nặng lời hay trách gì anh.

Wonwoo hạn chế tiếp xúc thân thể của Jisoo dù cho lúc này anh chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Khác với những thành viên (trừ Jihoon) tự cho mình cái ôm hôn, tắm rửa hay thậm chí là véo hai má xinh xắn của Jisoo, cậu tôn trọng anh và chỉ giúp anh mặc quần áo. Có lẽ Jihoon cũng nghĩ giống cậu.

———

Ngồi trước cửa nhà để mang đôi ủng nhỏ vào chân, Jisoo vô cùng vất vả mới có thể buộc xong hai sợi dây giày. Vì thời tiết bên ngoài khá lạnh nên Wonwoo đã ép anh mặc một cái sweater dày cộm kèm theo một chiếc áo khoác màu đỏ, đương nhiên không thể thiếu chiếc beanie màu đen dành cho trẻ em. Bộ quần áo dày đến nỗi khiến Jisoo bị một phen hú hồn, nhìn anh như một cái móc áo có cặp mắt to tròn vậy.

- 'đáng yêu quá!'

Wonwoo thầm nghĩ.

Mặc dù lúc nào cũng bày ra dáng vẻ trầm lặng nhưng cậu rất dễ phải lòng những thứ dễ thương.

Wonwoo đã vô cùng tinh tế khi mở cửa cho Jisoo bước ra trước nhưng người anh lớn cứ đứng chần chừ.

- chúng ta đi luôn sao? Cheol, Han và mấy đứa nhỏ không đi cùng à?

- Jisoo huyng, nếu huyng muốn 'mấy đứa nhỏ' thì em cũng là một trong tụi nhóc đây. Hãy dùng một bữa ăn chỉ có chúng ta mà thôi, em không muốn dùng bữa trong bầu không khí ồn ào đâu.

Jisoo phì cười.

Chết tiệt, bộ huyng ấy âm thanh lanh lảnh ấy có thể làm trái tim người ta tan chảy sao.

- được rồi, chúng ta đi thôi.

Chỉ vừa đi được vài bước, Jihoon đã trở về, Jisoo thấy thế, vô cùng phấn khích, lon ton chạy tới Jihoon như một đứa trẻ gặp được quà.

- Jihoonie, Jihoonie.....

- Jisoo huyng, huyng đang làm gì ngoài này vậy? Lạnh lắm!

Jihoon cũng một phen hú vía, cái thân hình nhỏ nhắn ấy, với cái tướng chạy lon ton ấy. Ôi trời, huyng lớn của tui sao mà đáng yêu với trẻ con thế này.

- huyng với Wonwoo định đi ăn, em ăn gì chưa, mình đi chung nhé?

Vậy là bữa ăn hẹn họ hai người giờ đây chuẩn bị chêm thêm một người nữa. Wonwoo đứng gần đó chỉ biết cười khổ, mà cũng không sao, nếu là Jihoon thì ổn còn Seokmin hay Seungkwan gì thì tống vô phòng nhốt lại luôn.

- phải đấy, đi chung đi, chắc cậu cũng chưa ăn gì đâu?

- Hoonie, im lặng là đồng ý. Đi thôi!!

Jisoo vui vẻ, cười khanh khách, đôi mắt cong lên như một vầng trăng đang ngước nhìn Jihoon. Và nhà sản xuất cũng không thể cưỡng lại cái độ dễ thương kia nên cũng gật đầu nắm lấy tay Jisoo cùng Wonwoo đi ăn.

Một tay nắm lấy tay Jihoon, tay còn lại không buông tay Wonwoo, nếu nhìn tổng thể thì thấy anh hơi chật vật một tí vì chẳng tài nào đuổi theo kịp tốc độ của cả hai. Cả ba đã quyết định đi bộ vì Wonwoo muốn ngắm cảnh và nhà hàng cách đó cũng không xa.

Trong một lần nhìn xuống muốn kiểm tra Jisoo, cả hai đã vô cùng hoảng hốt khi thấy gương mặt của đứa bé. Anh hắt xì lần thứ mười trong ngày, mặt mũi thì bơ phờ cả ra nhưng miệng cứ bảo ổn khiến hai con người 96line không khỏi tự trách.

Wonwoo bắt đầu hối hận khi kéo Jisoo của mình đi ăn vào giữa mùa đông như thế này.

Cố thuyết phục Jisoo trở về nhà mà không ăn trưa là một việc rất khó. Họ đã đứng giữa trời lạnh được mười phút rồi và tất cả chỉ vì anh cam đoan muốn đi tiếp còn Jihoon và Wonwoo thì không. Người anh lớn thậm chí còn bày trò aegyo để thuyết phục hai đứa em nhỏ nữa nhưng nó chẳng có tác dụng gì. Mặc dù trong lòng có chút lung lay nhưng vì sức khoẻ của Jisoo cả hai đã phải giữ vững quan điểm. Người anh lớn thở dài chán chường, quyết định bỏ cuộc  và quay đầu để trở về nhà. Nằm trong lòng Wonwoo, Jisoo thừa nhận rằng đúng là mình không ổn thật.

Khi cả ba về đến kí túc xá, bầu không khí vẫn yên lặng. Có lẽ mọi người vẫn còn đang ngủ hoặc chúng tính bày trò gì đó. Dù gì đi nữa Jihoon cũng chẳng mong rằng nó sẽ là cái thứ hai.

- Jisoo huyng, huyng có muốn uống chút sữa ấm không?

Jihoon ôn nhu ôm lấy Jisoo bé bỏng vào lòng, giọng dỗ ngọt. Đáp lại cậu là một cái gật đầu nhẹ cùng với một nụ cười mỉm. Cậu cười lại với Jisoo và ngay lập tức vào bếp lấy sữa hâm lại cho anh.

Sau khi đã đặt Jisoo lên giường, Wonwoo hướng về nhà bếp với ý định làm chút cháo cho anh.

Trước khi bắt đầu công đoạn nấu ăn thì Wonwoo đã nhìn xung quanh để tìm xem liệu trong nhà có còn lại chút thuốc cảm nào không, mừng là có. Nhưng rồi do phân vân không biết Jisoo dùng thuốc của người trưởng thành hay em nhỏ nên cậu đã đánh thức Seungcheol dậy để nhờ sự trợ giúp. Và thế là Mingyu cũng được gọi dậy để cùng huyng trưởng đi mua si-rô từ hiệu thuốc về nhà.

Lúc cả hai trở lại thì mọi người cũng đã thức giấc và tập hợp đông đủ ở phòng khách ngoại trừ Jeonghan cùng Jihoon đang ở trong phòng Jisoo sau khi cho Jisoo uống một ly sữa ấm.

- hai người về rồi à, hãy xem thử cái nào phù hợp với Jisoo huyng.

Wonwoo bưng tô cháo vào phòng Jisoo, theo sau là huyng trưởng vẫn đang suy nghĩ nên chọn loại thuốc nào cho phù hợp. Đặt bát thuỷ tinh lên kệ tủ bên phải giường của Jisoo, cả đám lặng lẽ quan sát anh một chút. Jisoo vẫn đang ngủ, cả cơ thể cuộn tròn lại dưới lớp chăn dày. Hình ảnh yên bình này làm cả đám không muốn đánh thức  anh tí nào cả. Minghao từ đâu xuất hiện, tia thêm một tấm nữa làm kỉ niệm.

Lần này họ mới tin Minghao rằng kì diệu này chẳng biết chừng nào mới xảy ra lần nữa nên nhất định phải lưu lại.

Jisoo tỉnh dậy, bắt đầu nuốt từng muỗng cháo, mặc kệ nguyên cái phòng gồm hai mươi bốn con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Người ta chỉ ngồi ăn cháo thôi mà sao dễ thương thế không biết.

- có ai nói rằng huyng rất đáng yêu khi trở thành một đứa bé chưa? Mà em hỏi thừa thật, tất nhiên phải có rồi.

Jun ngu ngơ hỏi và tự vả vào mặt mình trả lời lấy câu hỏi của bản thân. Cũng chính lần trước, Jun cũng là người đã khen Jisoo dễ thương còn gì.

Jisoo bối rồi và ngại ngùng khi nghe lời trêu ghẹo từ cậu em. Đứa nhóc này lúc nào cũng biết nói đùa.

Tác dụng thuốc phát huy rất nhanh nên anh đã bắt đầu buồn ngủ sau khi hoàn tất bát cháo. Dù chỉ mới tám giờ nhưng anh đã đánh một giấc vô cùng ngon trên chiếc giường của mình.

Lee Seokmin - một thanh niên phòng đơn khác tại lầu sáu đã kiềm chế nổi mà lết xác qua phòng Jisoo ngủ ké. Không nghĩ ngợi nhiều, cậu leo lên giường và ôm lấy Jisoo vào lồng ngực. Cơn sốt của anh đã giảm đi nhưng trán vẫn còn nóng lắm. Cẩn thận điều chỉnh lại tấm chăn dày. Seokmin chỉ nhắm mắt ngủ sau khi chắc chắn rằng không một bộ phận nào của Jisoo bị lọt ra khỏi chăn.

(Ngày mai mày sẽ bị xử tử đấy con à )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro