Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày mà mười hai chàng trai, ngoại trừ Jisoo, phải trở về với việc luyện tập ở cường độ cao. Cái lí do chăm sóc Jisoo xem ra chẳng thể dùng trong việc trốn tập được nữa rồi khi anh quản lí tài ba khôn khéo đã mau chóng bắt bài được họ và ép buộc tất cả phải có mặt ở phòng tập ngay lập tức, không có ngoại lệ.

Và dù cho đã cố gắng di chuyển trong im lặng nhưng cuối cùng họ vẫn vô tình đánh thức thiên thần bé nhỏ đang say ngủ dậy.

- mọi người tính đi mà không có tớ sao? Mọi người đi đâu vậy?

Chất giọng mềm mại trong trẻo của Jisoo vang lên cùng với tiếng bước chân lạch bạch, anh đã được một phen hú hồn khi trông thấy căn nhà bỗng trở nên sạch hơn và yên tĩnh hơn.

Các thành viên nhìn Jisoo với khuôn mặt tràn ngập tội lỗi. Anh ba của họ đang đứng thở hồng hộc trong bộ đồ ngủ cực xinh, khuôn mắt sưng húp sau giấc mộng dài và mái tóc thì rối xù cả lên.

- ờ tụi em phải đến công ty gấp. Anh quản lí bảo là phải luyện tập....

- vậy là mọi người tính luyện tập mà không có anh sao?

Jisoo hỏi, đôi mắt mở lớn và giọng nói thì run rẩy như thể sắp khóc.

- k-không đâu huyng! Mọi người chỉ sợ huyng mệt thôi, tụi em có thể đợi huyng nếu huyng muốn đi cùng mà.

Seungkwan khéo léo bày ra một lí do, hoàn toàn không dám thú nhận rằng vũ đạo của lần comeback này rất khó và sẽ chẳng phù hợp với một đứa bé mũm mĩm như anh đâu.

Cả lũ còn lại cũng đồng loạt gật gật đầu, phụ hoạ cho câu nói của Seungkwan.

.

Kwon Soonyoung chính là "tác giả" của vũ đạo lần này và hiện cậu đang đấu tranh tư tưởng với việc tập vũ đạo cho Jisoo, đáng lẽ phải tìm lí do nào đó khác hay hơn cái lí do hồi nãy mới phải, làm cậu hiện giờ vẫn đang vò đầu bức tóc không biết nên làm thế nào.

Bỗng anh quản lí bước vào, chợt khựng lại khi nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn đang đứng trước tấm gương lớn xoay qua xoay lại làm điệu bộ dễ thương khi được đi tập. Anh nhìn chằm chằm Jisoo một lúc lâu, thở dài một phát, rồi nhìn tổng quan căn phòng, rồi lại thở dài phát nữa. Haizzz, với đôi mắt tinh tườm của anh thì anh chắc chắn đoán được phần nào chuyện gì đang xảy ra. Anh tập hợp cả lũ lại.

Anh quản lí không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Jisoo nhưng lúc này kiềm theo một nụ cười bí hiểm, thứ khiến Jisoo cảm giác như mình đang bị trêu ghẹo.

- thôi nào huyng, em đã tổn thương sâu sắc lắm rồi và em không muốn bị chọc nữa đâu nha.

- thật sự mà nói thì hoàng tử nhỏ à, anh nghĩ rằng cậu sẽ tự làm mình bị thương nếu tập luyện với cơ thể tí hon này đó...

Kwon Soonyoung như được ban phước

-.......sao cậu không đi tham quan công ti một vòng nhỉ?

Hừ, biết ngay mà.

Jisoo phồng má bĩu môi, bày ra cái vẻ khó ở sau đó lê từng bước chân chậm rì rì ra khỏi phòng tập. Có lẽ anh quản lí nói đúng, việc nhảy vốn dĩ đã khó khăn rồi, lại còn cộng thêm quả body nhỏ nhắn như thế này thì có lẽ anh sẽ té lên té xuống mấy chục lần mất. Và ngay khi vừa nghĩ đến chứ té, Jisoo lập tức bị vấp chân vào một cạnh bàn và té xấp xuống sàn, âm thanh cao vút vang lên từ cái miệng nhỏ xinh đã thu hút sự chú ý của những chị stylist gần đấy. Họ vội vã đỡ anh lên, quỳ xuống và hỏi han.

Ôi! Quỳ!! Jisoo ghét cảm giác bé bỏng này, khi mà người khác phải quỳ xuống mới ngang hàng với anh.

Anh đang ngồi xổm giữa ba cô gái, và họ vô cùng phấn khích khi thấy anh chàng mèo họ Hong trong tình trạng này. Với lòng biết ơn vô bờ bến vì những bộ quần áo đẹp đẽ mà đội ngũ phục trang đã chuẩn bị cho mỗi màn trình diễn, Jisoo chiều lòng những cô gái và cho bọn họ chụp ảnh mình, đương nhiên không quên làm theo bất cứ dáng pose nào họ muốn. Mặc dù ánh sáng ở đây không được tốt cho lắm nhưng anh chắc chắn rằng những tấm hình này sẽ đẹp ăn đứt các bức selfie trong trạng thái bất cần đời của Wonwoo hay Hansol.

.

Hiện tại do đang là giờ ăn trưa nên mùi đồ ăn thơm phức đã theo gió lan rộng đến các gian phòng, và Jisoo thì vẫn tiếp tục bước những bước bé tí đi lòng vòng khắp ngõ ngách để tìm ai đó rãnh rỗi cùng anh chơi đùa. Hôm nay anh đã có cơ hội trò chuyện với rất nhiều người, và tất cả đều vô cùng tốt bụng, họ niềm nở chào đón anh khiến anh cảm thấy vô cùng hào hứng. Đây là một trong số những lần hiếm hoi anh có thể quan tâm đến các anh chị làm việc sau cánh gà mà chẳng cần phải lo lắng về lịch trình bận rộn của mình.

Tung tăng bước chân sáo đến nhà ăn chung với cái bụng rỗng đang sôi sùng sục. Jisoo tự trách mình vì quên mất bữa sáng. Đang bận rộn chọn đồ ăn, anh đã vô tình đụng trúng một bóng người to lớn, khiến anh nhào ra đằng sau. Người ấy giật mình, quay lại và ngỡ ngàng, vội đỡ anh dậy.

- này cậu bé, không sao chứ, anh xin lỗi nhé.

Jisoo xoa xoa đầu, nghe giọng có chút quen quen, liền mở mắt ra xem.

Người kia cũng nhìn lại.....

Quạ.....quạ.......quạ.....

- Joshua-si!?!

Tuyệt thật, lần này gặp được Bumzu huyng là một điều may mắn đối với Jisoo rồi.

- anh đừng nói gì hết!

Thế là Jisoo phải tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho Bumzu nghe, thế là anh được Bumzu dẫn đến phòng thu chơi, nói chuyện phiến cho những khoảng trống thời gian còn lại.

Jisoo thề rằng nhiệt độ và cách bày trí căn phòng của anh producer công ty mình đã doạ anh sợ phát khiếp.

- phòng huyng lúc nào cũng tối tăm u ám thế sao? Đây là phong cách của huyng sao? Em không biết đấy.

Jisoo đưa ra loạt câu hỏi sau khi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa có sẵn ngay trong phòng.

- không đâu, anh chỉ để hơi nhiều đồ thôi, phòng hơi luộm thuộm, thật ngại quá!

Bumzu cười khì trong lúc đưa tay dọn dẹp lại bàn làm việc của mình

Cậu bé năm tuổi gật gật đầu, vất vả đẩy chiếc ghế lại gần Bumzu rồi nhảy lên.

Họ tâm sự rất nhiều chuyện, mà nói đúng hơn là than phiền với nhau. Bumzu không khỏi kêu ca những khó khăn mà anh phải gặp, sau khi buôn chuyện đã đủ thì quyết định cho Jisoo nghe trước bản demo của một ca khúc gã vừa sáng tác.

Mặt Jisoo đỏ ửng lên, đầu óc thì trống rỗng khi người anh kết nghĩa kia luồn tay vào người mình và bế thốc mình lên để đặt mình ngồi lên trên đùi anh, sau đó đặt lên đầu mình cái headphone to bự. Vì diện tích đầu quá nhỏ, Jisoo cứ phải chật vật dùng tay giữ nó để không bị tuột ra trong khi Bumzu đã mò mẫn tập tin trên máy tính.

- thứ em chuẩn bị nghe là đứa con tinh thần mới nhất của anh, anh hy vọng em thích.

Anh nói trong khi vẫn dán mắt vào màn hình.

Ca khúc được vang lên trong headphone, cả hai rơi vào khoảng im lặng, chỉ còn những âm thanh tuyệt vời phát ra trong headphone. Jisoo im lặng, cố gắng lắng nghe từng giai điệu, cảm nhận nó một cách có thể nhất.

Bài hát vẫn chạy, thời gian vẫn trôi. Đến cuối cả hai ngồi nói chuyện một chút thì Jisoo rời đi và quay trở lại phòng tập.

Những tiếng bước chân kêu ken két trên nền sàn, hơi thở nóng đang hồng hộc tấn công lấy không khí trong phòng tập, âm nhạc vang lên không ngừng, ngắt một đoạn rồi lại phát lại đoạn đó, cứ thế cả căn phòng tràn ngập trong sự tập trung.

Chẳng ai biết Jisoo đã vào phòng tập từ khi nào. Anh chọn cho mình một góc phòng, ngồi bệt xuống bắt đầu quan sát các thành viên. Chuyến hành trình tham quan đã khiến cho đứa trẻ mới lên năm này kiệt sức. Anh lặng lẽ ngồi đấy, quan sát tất cả mọi người, đã lâu lắm rồi anh không được quan sát mọi người luyện tập đông đủ như vậy, hầu hết mọi lần là tách riêng nhóm để tập, còn nếu tập theo một nhóm thì anh không thể nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt. Mười hai con người kia chính là gia đình thứ hai của anh và họ vẫn đang gắng sức cho công việc, cho niềm đam mê, cho ước mơ khát vọng và cho cả cuộc sống của họ. Anh cảm thấy tự hào về họ quá.

Cứ thế, Jisoo nhỏ bé cứ lặng thầm nhìn những tấm lưng đã đổ mồ hôi, ướt đẫm cả áo. Và rồi chìm vào giấc ngủ từ nào không hay.

.

- mọi người nghỉ 15 phút nào!

Soonyoung hô hào, vỗ tay giải tán nghỉ giải lao.

- không biết Jisoo huyng đã đi đâu nhỉ?

Lee Chan dùng khăn lau đi lớp mồ hôi trên trán, bỗng hỏi.

- chắc là lòng vòng đâu đó trong công ty....

Mingyu bảo

- ......hoặc là không!

Đồng loạt hai mươi bốn con mắt nhìn về hướng chỉ tay của Minghao.

Thế là rốt cuộc chúng nó cũng không nhịn nổi mà chụm mười hai cái đầu lại thành một vòng tròn quan sát Hong Jisoo nhỏ đang ngủ say. Khoé môi có chút cười, đôi mắt nhắm ghiền, má phiến hồng....ôi sao tất cả chỉ gợi lên cho con người ta cảm giác thật yên bình. Cứ thế, tụi nó im lặng, ngồi đấy, chỉ giương mắt nhìn cục bông nhỏ mà quên luôn cả giờ luyện tập.

Tiếc nuối rời đi, tụi nó đồng loạt cảm thấy thương người anh ba của mình ghê, chắc hôm nay anh ấy mệt lắm. Thôi thì ráng tập xíu nữa ôm anh ấy về ngủ luôn.

~~~~~~~~~

Buổi tập kết thúc, cũng là lúc Jisoo cũng vừa ngủ dậy, cậu nhóc dụi dụi mắt, ngáp thêm một cái rõ to rồi ngồi thẩn thờ một lúc, chầm chậm bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

- Jisoo, cậu dậy rồi sao? Ngủ có ngon không?

Jeonghan dọn đồ xong, quay lại thấy Jisoo đã ngủ dậy, đang ngồi thở dài vì chưa tỉnh ngủ. Anh tiến lại gần, mở giọng hỏi khẽ, khoé miệng cong lên một đường thích thú.

Đáp lại anh là một cái gật đầu chắc nịch của một đứa con nít. Jisoo vẫn đang định hình lại mọi chuyện, có lẽ mọi người đã tập xong.

Lũ nhóc ồn ào kia thấy anh tỉnh ngủ cũng chạy tới hô hào, mở điện thoại ra cho anh xem mấy tấm hình hôm nay mình chụp được. Và hầu hết tất cả đều là ảnh của anh trong lúc ngủ. Quá đáng!!!!

Jisoo trừng trừng mắt nhìn chúng nó, hai con mắt tròn xoe lại như hai hòn bi, long lanh lấp lánh và không có một chút gì gọi là đáng sợ, đáng yêu thì đúng hơn.

Cuối cùng cả lũ cũng dắt Jisoo ra về. Đôi chân ngắn cố đi theo cái tốc độ vượt trội như một chiếc moto của đám người khủng lồ kia trong thật đáng thương, cho dù không muốn phản đối gì đâu nhưng chân anh mỏi rồi, các người có mắt thì mau mau bế trẩm, trẩm mệt, trẩm kiệt sức, trẩm sẽ bỏ nhà đi cho biết....nhưng hiện tại thì trẩm chưa bỏ đi được, đi rồi có khi bị bán qua Trung Quốc lấy nội tạng mất.

Thế là sau một hồi ì à ì ạch vòi vĩnh tụi nó thì anh rốt cuộc cũng được cõng trên lưng Jun. Cảm giác được ở trên cao thật thích, cứ ngỡ như mình được lớn trở lại.

- Jisoo huyng, em có trò này vui lắm, huyng có muốn chơi không?

- trò gì?

Sau câu hỏi của Jisoo, Jun liền ôm lấy Jisoo, đặt anh nằm ngang vào hai cánh tay săn chắc của mình, bắt đầu bay lượn.

- bay~~~~~bay~~~~Jisoo huyng là một chiếc máy bay~~~~

Jun hí hửng bế bổng Jisoo chạy tới chạy lui trên đường xuống nhà để xe, bay vòng qua vòng lại chống hết cả mặt. Jisoo khoái, liên tục đòi Jun cho đi thêm vài vòng.

Soonyoung, Seokmin cũng tham gia, hai người tự dang tay làm máy bay bay theo Jun, đóng vai máy bay địch tấn công phi cơ Hong Jisoo.

Jisoo anh dũng xông lên, không phòng thủ tấn công lên, vèo vèo vài vòng rốt cuộc máy bay địch cũng phải chịu thua.

- xem ta đây......ta là máy bay chúa đây, mau đầu hàng!

Jeonghan ngồi trên lưng Mingyu không ngừng nhún nhún, đập đập vào lưng cậu ý bảo mau tiến lên chiến mã của ta.

Mingyu thở dài, tự nhiên trở thành cái máy bay cho ổng cưỡi, mệt chết đi được.

- Jun ơi, có kẻ địch nữa kìa, chúng ta làm sao đây?

Jisoo hỏi nhỏ, cái miệng chu chu ra dễ thương thấy sợ.

- hay là em phi huyng qua đó cho huyng tấn công nha.

- oki.

Vèo vèo.....hai anh em cùng xông lên chống lại máy bay chúng.

Những thanh niên không tham gia chỉ biết cười ngơ, hết nói nổi với đám người này, bao nhiêu tuổi đời rồi còn chơi mấy trò con nít đó chứ, không nói gì đến Jisoo đi nhưng ông anh Yoon Jeonghan kia có còn trẻ gì nữa đâu, cũng nửa năm mươi rồi chứ ít ỏi gì, sao lại sung sức thế kia. Hết nói nổi.

- yahhhhh, tấn công....!!!!!

Vèo~~~~~ vèo~~~~~

Tiếng máy bay được phổ bằng miệng đầy xuất sắc của quần chúng nhân dân ngoài lề không ngừng hỗ trợ trận chiến sinh tử phía trước. Một sống một chết sẽ được phân chia ranh giới chỉ trong chốc lát.

- ư...ựhhhh.....hự.....ta....ta.....thua rồi......hự...

Yoon Jeonghan bất tỉnh nhân sự (giả), lôi theo Mingyu nằm xuống theo mình. Chủ hy sinh máy bay cũng hy sinh theo. Mingyu không biết phải thể hiện uất ức nơi đâu.

Jun và Jisoo nhảy cẩng lên, hạnh phúc giành chiến thắng. Jun thảy Jisoo lên, được vài lần, đến lần thứ năm lên trượt tay khi anh tuột khỏi vòng tay Jun.

Bịch....

Jisoo không bị gì cả, mông không cảm thấy đau mà ngược lại còn thấy rất êm. Nhìn xuống thì nguyên dàn anh em đang làm đệm lót cho anh. Anh tròn mắt rồi cười phá lên....

- Hihihihihihi.....

Một trận cười con nít ập tới khiến chúng nó cũng phải cười theo.

Đứng dậy phủi đồ cho anh, hai vị máy bay chúa cũng đã tỉnh mà đứng dậy chỉnh đốn trang phục và cùng mọi người ra về.

Hôm nay vui thật nhỉ? Ước gì ngày nào cũng thế nhỉ? Chỉ cần có tiếng cười là hạnh phúc rồi!

Bên cạnh Minghao nãy giờ cũng chụp hơn cả mấy trăm tấm ảnh rồi. Kỉ niệm nhiều quá cơ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro