Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- không ai có thể ở nhà chăm sóc Jisoo huyng sao?

Còn ba tuần nữa là đến ngày Seventeen comeback, và Jisoo thì vẫn mắc kẹt trong hình hài một cậu bé mà chưa thể trở về nguyên bản. Vì đặt việc comeback làm mục tiêu hàng đầu nên gần đây các chàng trai phải đến công ty để luyện tập nhiều hơn bình thường. Chẳng hạn như vào hôm nay, dàn rapper-line đã phải gấp gáp đến phòng thu sau khi nghe cuộc gọi từ anh quản lí hối thúc họ mau chóng chuẩn bị cho xong những việc còn dang dở.

- anh hôm nay phải đưa Lee Chan và Seungkwan ra ngoài mua chút đồ rồi!

Jeonghan gãi đầu, sau đó liếc mắt đến những đứa còn lại.

- em có lịch trình bên Trung Quốc rồi ạ.

Jun gấp gáp kéo vali ra khỏi kí túc xá.

- tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại. Jisoo huyng, em đi nhé!

Để lại một lời tạm biệt, Jun vẫy tay chào mọi người và rời đi trên chiếc xe hướng thẳng ra sân bay.

- em phải đến công ty luôn đây. Bài hát của Hiphop team có chút trục trặc.

Jihoon xách áo bước ra cửa, không quên tạm biệt mọi người.

Jeonghan bắt đầu không biết xử trí như thế nào, liếc mắt nhìn sang Seokmin cùng Soonyoung, hai con người đang nằm chễm chệ trên chiếc sofa với đôi mắt dính chặt màn hình tivi.

- hai bây có kế hoạch gì cho hôm nay không? Nếu không thì liệu tụi bây có thể chăm sóc cho Ji...

- chắc chắn là tụi em rảnh rồi ạ!

Seokmin ngồi bật dậy, lập tức cắt ngang lời nói của Jeonghan.

- hãy tin tụi em, em đảm bảo Jisoo huyng sẽ được ăn nó uống đủ, không trầy xước hay tróc một miếng da nào, một cọng lông cũng không rụng được.

Thế là hai đứa bị một màn ánh mắt kì thị và đầy khinh bỉ bắn lủng cả người.

Jeonghan cảm thấy như việc này không ổn chút nào, có khi nào lúc về đến nhà Jisoo của anh sẽ tàn tạ tơi tả luôn không? Nghĩ đến đó là chẳng muốn có hai thằng ranh này trông Jisoo chút nào.

- mọi người cứ đi đi, để em canh hai người đó cho. Hôm nay em cũng rảnh.

Minghao từ trong phòng vệ sinh đi ra. Ánh mắt trao niềm tin tưởng cho những người còn lại. Sau năm phút đồng hồ thương thuyết, Jeonghan dắt lũ trẻ miễn cưỡng rời khỏi nhà.

Thực tế là Seokmin và Soonyoung có dư khả năng để trông trẻ, và có thể họ là một trong những người trông trẻ tốt nhất nhóm nhưng cái ánh mắt khi tụi nó nhìn chằm chằm vào Jisoo khiến những đứa còn lại cảm giác chẳng thể tin tưởng được.

Sau khi cá chắc rằng những người cuối cùng đã rời khỏi kí túc xá, Seokmin cùng Soonyoung mới vội vàng tắt tivi và chạy ùa vào phòng người anh lớn tuổi hơn. Minghao thấy thế cũng chỉ biết lắc đầu đi theo hai con người kia. Cả ba bước trên những đầu ngón chân một cách rón rén, cố gắng không làm ồn hay gây ra bất kì tiếng động nào khi biết rằng anh còn đang ngủ trưa. Đặt mông xuống tấm nệm êm ái, ba đứa như nín thở, dịu dàng vuốt ve mái tóc của người còn đang ngủ say.

Cơn mỏi mệt sau nhiều ngày luyện tập không ngừng nghỉ đột nhiên ùa đến khiến Seokmin đành phải bế Jisoo lên và đặt sang một góc giường, sau đó nằm xuống cạnh anh cẩn thận đắp chăn lại cho cả hai. Hành động của Seokmin diễn ra quá bất ngờ làm hai người kia không biết phản ứng như thế nào, vừa muốn bây vào lôi nó ra vừa muốn chen thân vào trong chăn cùng. Bức bối trước hoàn cảnh, Soonyoung và Minghao không thể làm gì ngoài thầm chửi bới thằng Seokmin đang ăn mảnh trên giường Jisoo huyng của tụi nó. Chúng nó cũng đành lôi đệm qua phòng Jisoo, trải xuống và chìm vào giấc mộng.

~~~~

Jisoo mơ màng tỉnh dậy khi cảm nhận được có người đang liên tục vỗ lên vai mình. Khi nhận ra gương mặt quen thuộc của Lee Seokmin xuất hiện trước mắt, anh an tâm khép mi lại và chuẩn bị bước vào giấc mộng khác. Đương nhiên Seokmin chẳng thể để điều đó xảy ra, cậu tiếp tục lay người Jisoo cho đến khi anh tỉnh hẳn. Jisoo không thèm, trái lại còn bỏ khỏi giường, chui xuống nằm giữa Minghao và Soonyoung, tiếp tục nhắm mắt ngủ, bỏ Seokmin một mình trên giường lơ ngơ như nai tơ. Minghao và Soonyoung được thế tiến tới, đồng loạt quay vào ôm lấy con người nhỏ bé kia, đắp chăn ngủ phì phì.

Không chịu thua, Seokmin đồng loạt gọi luôn hai người kia dậy, thúc giục mau đi thay đồ để cả lũ có thể ra công viên cách nhà năm phút đi bộ, cái khu nổi tiếng có nhiều trò chơi cho trẻ em ấy.

Thằng nhóc này đang nghĩ gì thế? Mình cũng là một người đàn ông trưởng thành cơ mà.

Tuy nhiên dù muốn hay không thì với thân phận một em bé nhỏ xíu, Jisoo vẫn phải lười biếng làm theo.

Tay trong tay, ba lớn một nhỏ bước đi trên con đường vắng. Soonyoung bên trái, Seokmin bên phải và Minghao ở tứ phía để chụp những bức ảnh đầy dễ thương. Seoksoon ngân nga khúc ca yêu đời của nhau trong khi siết chặt lấy bàn tay nhỏ xinh của Jisoo, cứ cách vài phút là cả hai lại hét lớn lên rằng mình đang rất hạnh phúc. Nụ cười rạng rỡ của cả hai làm Jisoo cũng vui theo.

Snap.....

Suy cho cùng thì mấy đứa vẫn chỉ là những đứa bé thôi.

Anh nghĩ thầm.

Khi cả bốn đến công viên, họ lập tức tìm ngay một cái bàn nhỏ để đặt hết thức ăn mà ban nãy đã dừng mua ở cửa hành tiện lợi. Và với châm ngôn "bàn tay ta làm nên tất cả", chẳng mấy chốc mặt bàn trống trải đã lắp đầy đồ ăn, nào là mì ăn liền, gạo đã được nấu chín, đồ uống đóng chai và một số bánh snack nổi tiếng. Với tư cách là một tín đồ ăn chậm nhai kĩ, Jisoo cắn từng chút từng chút. Công suất ăn của ba người còn lại rất khủng đến độ chỉ vài phút là đồ ăn cạn sạch.

Xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, Jisoo cảm nhận khoé miệng giật giật khi nghe Soonyoung nói:

- đi nào Jisoo huyng! Đến chơi với các bạn đi!

- huyng xem, có nhiều bạn ghê hông.

Minghao cũng hùa theo, hướng mắt về phía đám trẻ nhỏ đang nô đùa ở đằng xa.

Phát hiện lời nói của bọn họ không ảnh hưởng gì đến đứa trẻ năm tuổi kia, Seokmin liền đứng dậy xách (nghĩa đen) Jisoo đến sân chơi. Trẻ em chạy tán loạn gây ra rất nhiều tiếng ồn khiến nơi đây trở thành nơi náo nhiệt nhất công viên. Các vị phụ huyng, hầu hết là những bà mẹ, lựa chọn quan sát con mình từ đằng xa trong khi số còn lại quyết định đi theo sau.

Seokmin đẩy nhẹ Jisoo, biểu cảm trên mặt cậu ấy là đang hối thúc anh mau vào trong nhanh để Minghao còn chụp ảnh. Jisoo muốn ngồi lên xích đu nhưng lại vướng phải một vấn đề nhỏ, rằng chỗ ngồi lại quá cao để anh có thể trèo lên. Nhận ra điều đó nên Soonyoung đã gần như ngay lập tức chạy đến phía sau và bế anh lên mảnh gỗ được buộc lơ lửng bởi hai sợi dây thừng, sau đó chậm rãi đẩy xích đu.

Jisoo dần làm quen với những trò chơi ở công viên, và trong lúc trèo lên bậc thang phía sau cầu trượt Minghao đã gọi lớn để anh quay về phía mình, sau đó nhanh chóng chụp một tấm ảnh lúc anh cười. Khi đã lên đến đỉnh, đứa trẻ xinh đẹp cẩn thận ngồi xuống sau đó ưỡn người ra trước để trượt xuống. Dường như Jisoo đã quên rằng mình không thích việc rời khỏi nhà đến công viên như thế nào, giờ phút này trên mặt anh toàn là hạnh phúc thôi.

Chơi một lúc lâu, Soonyoung và Seokmin dường như đã đuối sức, ngồi xuống băng ghế để quan sát Jisoo. Minghao vẫn tích cực loay hoay với chiếc máy ảnh, nhấn nút liên tục để lưu lại những khoảnh khắc quý giá.

Jisoo đang xây một toà lâu đài cát nhỏ trong bãi cát dành cho trẻ con. Anh đặt mông lên trên bậc thềm để tránh việc quần bị bẩn. Anh nở nụ cười hài lòng khi nhìn thành tựu của mình. Đột nhiên có một người vỗ tay lên vai khiến Jisoo giật thót, sau đó thở phào khi thấy một con nhóc ngang tuổi mình.

- xin chào, mình là Aidan

Aidan cầm lấy bàn tay phải của Jisoo và lắc nó.

Oh, Aidan, chắc là người nước ngoài, có lẽ là người lai, giống mình chăng?

Jisoo tự hỏi khi nhận ra Aidan có mái tóc vàng hoe, lông mày dày và đôi mắt tối màu pha lẫn sắc xanh.

Mỉm cười với cậu nhóc trước mặt, anh quyết định làm quen với cậu ấy.

- xin chào, mình là Joshua.

- Shua có một nụ cười rất đẹp! Mà nói đúng hơn là bản thân cậu cũng đẹp nữa! Đợi chút nha Shua, mình có cái này cho cậu.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên được gọi là xinh đẹp nhưng Jisoo vẫn vô cùng tự hào khi nhận được lời khen từ một đứa bé. Với tinh thần phấn chấn và thoải mái, anh ngoan ngoãn ngồi đợi Aidan.

Ba phút sau, đứa bé ấy trở lại với những bông hoa màu sắc trên tay. Cậu nhóc dừng trước Jisoo, chống tay lên gối thở dốc.

- mami của mình nói, những người xinh đẹp xứng đáng với những thứ xinh đẹp. Aidan nghĩ rằng hoa rất đẹp nên đã hái những bông đẹp nhất cho Shua! Shua có thích không?

Jisoo nhận lấy bó hoa nhỏ trên tay Aidan, mặc dù chưa đến thời điểm nở rộ nhưng nhìn chúng vẫn đẹp và rạng rỡ. Anh lập tức đứng dậy, cúi đầu cảm ơn và dành những lời có cánh cho bó hoa. Hai người chơi cùng với nhau.

Các vị phụ huyng ngồi tám chuyện với nhau, quay qua quay lại, bắt chuyện với Seokmin cùng Soonyoung.

- mấy cậu trông bé nào thế?

- bé đó ạ.

Cả hai đồng thanh, đồng loạt chỉ vì hướng Jisoo đang ngồi chơi cùng Aidan.

- nhìn các cậu còn trẻ quá, mới nhiêu đây tuổi đã làm bố rồi sao, tuổi trẻ thời nay thật nóng vội quá...

- dạ không đâu, chúng cháu còn chưa yêu ai...

Soonyoung lên tiếng phản bác, nhẹ lắc đầu xua tay.

- thế nhóc đó là em trai hai đứa sao?

- à....ờ....dạ...

Các vị phụ huyng làm hai cậu hoảng quá. Tính sao giờ, Jisoo là huyng của cả hai, giờ kêu em trai có phải quá đắc tội hay không. Seungcheol huyng và Jeonghan huyng mà biết được chuyện này chắc...hai người đó câm nín luôn quá.

- em trai mấy đứa nhìn dễ thương thật đấy, nhưng nhìn chẳng giống nhau gì cả....

- dạ....dạ....

Hai anh cười khổ, chỉ biết ngồi đấy dạ dạ vâng vâng.

Một lúc sau, bố mẹ Aidan đến đón cậu nhóc và Jisoo cùng Aidan phải chào tạm biệt nhau tại đó.

Những vị trông trẻ từ nãy giờ vẫn đang quan sát Jisoo từ xa, cả bọn cười khúc khích khi thấy có một đứa bé ngoại quốc muốn tán tỉnh anh trai mình. Khi phát hiện rằng những người xung quanh đã dần về hết, tất cả quyết định đến gần Jisoo - người đang hăng say chơi đuổi bắt, để gọi anh về.

Nhìn huyng ấy vui quá, mình cũng muốn trở thành em bé nữa!

Cái suy nghĩ con nít ấy bỗng chợt loé lên trong đầu tụi nó.

- Jisoo huyng, chúng ta về thôi. Mọi người đã về nhà rồi!

Minghao vẫy tay với Jisoo. Hôm nay cậu chụp được rất nhiều ảnh, không những vậy còn có một đoạn clip, nhất định tí nữa phải phát cho anh em cùng coi.

Được bế lên bởi Seokmin, Jisoo vui vẻ vẫy tay với những người bạn bé nhỏ mới quen cho đến khi không nhìn thấy họ nữa. Chơi đùa với lũ trẻ tốn nhiều sức như là tập nhảy vậy. Khi cảm nhận được rằng năng lượng đã cạn kiệt, anh ôm chặt lấy cổ Seokmin và nhắm mắt ngủ.

Snap...

Chàng trai sinh năm chín bảy đã liên tục vỗ lưng của Jisoo để mong anh có thể ngủ ngon hơn, miệng không ngừng ngân nga đoạn "I love you" trong bản tình ca yêu thích. Thú thật thì hơi thở đều đều của người nọ khiến cậu cảm thấy vô cùng bình an.

- huyng cứ như vầy mãi nhé, em yêu anh, Jisoo huyng.

~~~~~

Jisoo ngồi trong bàn ăn, cái bụng tròn lẳng làm anh hoàn toàn không đủ sức để rời khỏi đó. Quyết định ngồi đợi đến khi bụng xẹp lại, cuối cùng kế hoạch của Jisoo đã vỡ khi anh vô tình nghe thấy tiếng cười lớn từ phòng khách vang lên. Tò mò chuyện gì đã xảy ra, anh vất vả tụt khỏi ghế và lạch bạch chạy đến hiện trường. Cảnh tượng anh thích nhất trong suốt mấy năm qua, cả mười hai đứa trẻ lớn xác túm lại một cục tại giữa phòng khách và mắt thì dính chặt vào màn hình máy tính để xem cái gì đó hài hước.

- có gì vui sao? Huyng cũng muốn cười, cho huyng xem với.

Jisoo nhướn người lên để xem màn hình máy tính, đỏ mặt khi nhận ra trên đó ảnh chụp cùng video quay lén bản thân cùng cậu nhóc ở công viên. Đoạn phim ngắn quay cảnh Jisoo và Aidan đang trò chuyện với nhau, thi thoảng chèn thêm tiếng cười của Minghao, và cao trào là khi Aidan tặng Jisoo một khóm hoa khiến cả mười hai thành viên bò lăn bò cười trên sàn.

- huyng! Nhóc ấy chắc chắn là phải lòng huyng rồi. Aidan phải không?

- im hết đi! Sao mọi người có thể cười như thế hả? Aidan là một đứa trẻ ngoan đó!

- Sooie ngoan, mau ngủ sớm nào!

Seungcheol vất vả nói giữa trận cười.

- không cần cậu nhắc, mấy người cứ việc cười, tôi đi ngủ, đừng có nói chuyện với tôi nữa, tôi không nghe đâu.

Jisoo nói lớn trong khi dậm chân bước vào phòng. Trước khi đóng cửa phòng, còn ngoảnh đầu phát ra một tiếng "hứ" thật to để chắc rằng ai cũng nghe thấy.

Đêm đó, mười hai con người kia vẫn cười đến rụng rời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro