Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Seventeen chính thức được nghỉ một ngày, sau một khoảng thời gian luyện tập chuẩn bị cho comeback thì cuối cùng, sự thư giãn cũng được chào đón với Seventeen. Vì vậy, cả nhóm quyết định dắt Jisoo ra ngoài dạo phố.

Phố Seoul đông đúc và náo nhiệt như mọi ngày, người người xen nhau trong những làn đường. Một nhóm thanh niên gồm mười hai lớn và một nhỏ vẫn đang dung dăng dung dẻ dắt nhau ngắm cảnh, ăn uống đủ điều. Vì cả lũ trừ Jisoo đều ăn mặc kín mít nên chẳng ai nhận ra họ cả nên việc đi dạo này trở nên thật dễ dàng và không bị ai cản trở.

Nào là đi trung tâm thương mại, đi ăn gà, ăn kem, mua sắm, vào khu trò chơi. Tất cả mọi nơi mà chúng nó đến đều được coi như là bao luôn cả nơi đó. Đi đến đâu là náo nhiệt không thôi. Giống như một đoàn tham quan từ nơi xa lạ đến Hàn Quốc vậy.

Cuộn phim của Minghao ban sáng được thay bằng cuộn mới nhưng giờ qua trưa rồi và cuộn phim cũng đã gần đầy. Chủ yếu là hình và video của Jisoo mà thôi.

- Jisoo huyng, huyng muốn đi đâu nữa không?

Seungkwan khuỵ chân mình, quỳ xuống hỏi khẽ vị anh lớn trong xác trẻ con vẫn đang cà lơ phất phơ đứng trước quầy bánh gạo ven đường.

- huyng không biết nữa......

Jisoo lắc đầu khiến hai cái má phúng phính rung rung như hai cái bánh mochi đầy mịn màng.

- hay là mình đi qua phố đi bộ đi, nghe nói ở chỗ đó bán rất nhiều đồ lạ, giá lại vừa phải.

Mingyu đề nghị, ẩm Jisoo lên cổ mình và đèo anh đi.

Jisoo ban đầu có chút sợ hãi nhưng sau một lúc đã quen, Jisoo thật sự chỉ muốn ngồi trên cổ Mingyu mãi thôi. Cái quang cảnh trên cao này trong thật lạ lẫm, dù anh có trở lại với cơ thể ban đầu thì chưa chắc gì anh đã có thể quan sát được mọi thứ ở tầm cao này và đắng làm sao khi trong đầu anh tự hỏi Liệu ở tầm của Uzi thì sẽ thấy được gì nhỉ?

- không khí ở trên đó thế nào Jisoo huyng?

Wonwoo ngước lên, hỏi vu vơ.

- thích lắm, ở trên này tuyệt lắm luôn, không khí còn rất trong lành và sảng khoái.

Jisoo cười khúc khích, hai bàn tay nhỏ vòng qua đầu Mingyu ôm chặt, lâu lâu lại vò nát quả đầu đó nhìn mà thấy thương. Nhưng ngược lại với Jisoo, Jihoon ở dưới giọng bất chấp hỏi.

- vậy là không khí ở dưới em là ô nhiễm hả huyng?

- không, không phải, ý huyng không phải thế..

Jisoo nghe bỗng giật mình, lắc đầu xua tay. Cố với tay xuống mái đầu Jihoon xoa xoa nhẹ. Giọng con nít bảo:

- không khí ở đâu cũng thoải mái hết, chỉ cần mọi người ở cạnh huyng là không khí ở những đó đều tuyệt vời.....à không.... trên cả tuyệt vời ấy.

Jihoon bật cười, nhón chân lên bẹo má Jisoo một cái cho bỏ ghét. Huyng của tui, con nít quá chừng.

Cả lũ được một trận cười ha hả.

- í í.....nhìn kìa, mấy đứa nhìn kìa....

Jisoo ngồi cổ Mingyu nhún qua nhún lại, tay chỉ chỉ gì đó, không ngừng phấn khích.

- huyng.....aaa.....Jisoo huyng....cổ em....

Mingyu muốn rơi cả nước mắt, khóc bao nhiêu dòng sông cũng không hết, sao anh tui nhoi quá.

- huyng nhìn thấy gì sao?

Jun ngước nhìn phía xa xa, hỏi.

- huyng thấy người ta dance cover ngay chỗ kia, huyng muốn đi xem.

Jisoo nhướng người về phía trước, ngón tay nhỏ chỉ chỉ về hướng đông người. Chiếc miệng nhỏ chu chu ra làm nũng.

- rồi rồi, đi, cho huyng đi coi, được không?

Mingyu chỉnh tư thế cho Jisoo, song cùng mọi người hướng đến chỗ dance cover.

Càng tiến gần, âm nhạc cũng càng to và rõ hơn. Mọi người xúm lại coi rất đông nên việc xem xem họ nhảy như thế nào rất khó khăn. Mặt khác, Jisoo được xếp chỗ VIP nên anh có thể thấy rất dễ dàng, thật thuận tiện quá.

- woah, họ nhảy đỉnh thật đấy... mấy đứa thấy sao?

Jisoo thích thú xem, đôi mắt mở to dán vào những thân ảnh đang chuyển động một cách điêu luyện.

- tụi em chẳng thấy gì cả.......

Lee Chan bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn

- mọi người xúm lại coi đông thật đấy.

Seungkwan cũng bình luận.

- thật sao? Tiếc quá!

Jisoo gục đầu, tựa cằm nhỏ của mình lên mái đầu Mingyu, hai bàn tay nhỏ ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng sờ từng bộ phận trên mặt chàng trai gần một mét chín.

- không sao mà huyng, hay chúng ta đi chỗ khác chơi nhé!

Hansol ngước nhìn Jisoo, an ủi.

Jisoo nghe thế liền gật đầu, bảo Mingyu thả mình xuống, cậu muốn tự đi bộ, ngồi trên cổ Mingyu nãy giờ chắc em ấy cũng mỏi lắm, thôi thì tự đi cũng được, sẵn tiện tập thể dục luôn.

- huyng nhớ phải nắm tay em thật chắc nhé, ở đây đông người lắm, huyng sẽ bị lạc đấy.

Jun cúi nhìn Jisoo, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ khẽ dặn dò.

- huyng biết rồi, huyng có phải con nít nữa đâu...

- nhưng đối với tụi em, huyng là con nít.

Jisoo nghe xong liền lườm tụi nó cháy cả mắt.

~~~~~~~~~~

Dòng người ngày càng tấp nập tại phố đi bộ, Jun đi thật chậm để Jisoo có thể theo kịp, và Jisoo ngược lại vẫn đang cố gắng bước rộng khoảng cách hai chân để có thể đi nhanh hơn. Lâu lâu mấy đứa lại quay lại nhìn Jisoo có đi theo kịp hay không, một số khác lại xúm xít đi sau Jisoo nhằm bảo vệ đứa trẻ cũng như không để cậu bị lạc.

Có vẻ như mọi người đang rộn ràng hơn, cứ như giờ cao điểm trên đường xe chạy, nếu ngoài kia kẹt xe thì trong này kẹt người tại những lối nhỏ vẫn có thể xảy ra. Một nhóm mười ba người nhưng dường như do dòng người xô đẩy đã tách lẻ thành những nhóm nhỏ: nhóm ba, nhóm hai, nhóm bốn.... Tất cả bị chia lẻ nhưng vẫn thấy được nhau nhưng Jisoo thì họ không thể thấy được nữa. Jun nắm chặt tay Jisoo hơn, mặc dù bên cạnh có Wonwoo nhưng vẫn cảm thấy bất an. Để bảo đảm an toàn thêm phần nào, Wonwoo nắm lấy tay còn lại của Jisoo.

Hai thanh niên thuộc 96line dắt tay Jisoo chen theo dòng người để có thể tụ họp cùng anh em. Phút chốc, dòng người lại một lần nữa xô đẩy họ khiến cả hai bị nhào về phía trước, cả hai đồng loạt bị trượt chân mén ngã, và Jisoo cũng bị lạc trôi tự nơi nào.

Hong Jisoo nhỏ bé chính thức bị lạc mười hai vị "phụ huynh".

~~~~~~~~

- CÁI GÌ?!?!?! JISOO (HUYNG) BỊ LẠC?!?!

Cả bọn gồm mười đứa đang hét vào mặt Jun và Wonwoo sau khi nghe hai thanh niên này giải thích về vụ việc "đánh rơi" Jisoo lúc nãy.

Thế là cuộc tìm kiếm của chúng nó bắt đầu.

- Jisoo!!!!! Cậu ở đâu????

- Jisoo huyng!!!!! Huyng ở đâu?????

- Jisoo!!!! Hong Jisoo!!!!!

- Joshuji!!!!

- cho tôi các anh có nhìn thấy một cậu nhóc tầm năm đến sáu tuổi, cao chừng này, có một đôi mắt cong cong giống chú mèo....

- không, tôi không thấy...

- chị ơi, chị có thấy đứa trẻ này không? (Đưa ảnh)

- không, tôi không thấy....

- cho hỏi.....

- chị/anh có thấy đứa trẻ tầm năm tuổi.......

Và câu trả lời vẫn là không thấy, cả nhóm đã hỏi rất nhiều người nhưng chẳng ai cho họ một câu trả lời thoả đáng. Tiếp tục tìm kiếm, họ đi khám các cửa hiệu và lục tung mọi ngõ ngách trong phố đi bộ.

~~~~~~~~~

- mọi người rốt cuộc ở đâu rồi nhỉ?

Thân ảnh nhỏ bé bước đi trong vô định. Lúc nãy cậu nhớ đã nắm tay Jun và Wonwoo rất chặt nhưng lại bị tụt tay, khiến cậu bị lùi về đằng sau. Những người cao lớn kia cứ tiến ngược tiến xuôi, mà cậu thì quá thấp để có thể quan sát được mọi thứ vì thế cậu bị dòng người cuốn đi, lạc mất mười hai người còn lại.

Vừa đi vừa lẩm bẩm một mình, điện thoại thì không mang theo, mắt thì vẫn đăm chiêu quan sát xung quanh tìm kiếm cùng với một tia hy vọng nhỏ bé rằng mình sẽ tìm được mọi người hoặc ngược lại, sao cũng được miễn là tìm thấy được nhau.

Người đi đường nhìn cậu và bàn tán, họ đi lướt qua cùng với đôi mắt thương cảm.

- đứa trẻ kia bị lạc sao? Tội nghiệp quá!!!

- bố mẹ nó đâu? Sao để thằng bé đi một mình thế kia....

- nhìn thấy thương quá....!!!

Nhiều người rất tốt bụng, đã dừng lại và hỏi han cậu có cần sự giúp đỡ hay không, cậu cũng không biết làm sao nữa, suy nghĩ một chập liền nhanh trí mượn điện thoại với ý định gọi điện cho các thành viên, nhưng khổ nỗi bây giờ cậu không nhớ rõ số ai hết. Hic, não cá vàng ngốc nghếch, ngươi hại trẫm rồi. T^T

~~~~~~~~

Ở một góc khuất ngoài phố đi bộ....

- ê ê, mày nhìn kìa, thằng nhóc đó hình như bị lạc rồi...

- nhìn nó cũng dễ thương và lanh lợi, sẽ được giá cao....

- đi thôi!!!

~~~~~~~~~

- cho hỏi, chị có thấy đứa trẻ này ở đâu không ạ?

Jeonghan kiên nhẫn hỏi từng người một, tính đến bây giờ đã hơn chục người. Nhưng câu trả lời của họ đều khiến anh càng thêm thất vọng.

- ah...có, hình như cậu nhóc bị lạc....

- thật sao?!? Chị thấy ở đâu? Có thể chỉ đường giúp em được không?

- chị thấy nhóc đó đi hướng kia...hình như ra khỏi phố đi bộ rồi thì phải.....

- dạ vâng, cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều!!!

- không có gì.

Jeonghan mừng đến nỗi không kiềm nổi, lập tức gọi điện cho các thành viên còn lại, bảo đã tìm được Jisoo, hướng ra khỏi phố đi bộ. Anh cũng nhanh chóng ra khỏi con phố trong phút chốc.

~~~~~~~~~~

Jisoo đi mãi rốt cuộc cũng ra khỏi khu phố đi bộ đông nghịt người kia, cậu thở dài, chân của cậu rất mỏi, nãy giờ đi rất mệt. Con đường ngoài khu phố này rất vắng người, bây giờ là xế chiều, chưa phải giờ cao điểm nên xe cộ ở đây rất ít, cộng thêm việc người dân ở khu này đã quen việc đi bộ nên lác đác chỉ vài chiếc xe chạy ngang qua.

Ngồi nghỉ tại bậc thềm ngay góc phố, cậu nghĩ thoáng, thôi thì chứ ngồi đây chờ, thể nào mọi người cũng đi đường này để về, nhất định sẽ ghé qua đây, lúc đó sẽ thấy mình thôi, không sao đâu.

- này cậu bé, sao lại ngồi đây? Nhóc bị lạc bố mẹ sao? Có cần anh đưa về không?

Bỗng có một thanh niên trẻ tuổi, tầm hai lăm hai sáu tuổi gì đấy. Hắn ta mặc một chiếc áo da đen bên ngoài, bên trong có lẽ là áo ba lỗ, quần bò và đôi giày đầy cũ nát. Hắn ta đứng cạnh cậu, cúi người xuống hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng khiến cậu có chút bất an vì ánh mắt của hắn nhìn rất gian xảo.

- dạ không cần đâu ạ, ba mẹ em sắp đến đón rồi ạ.

Cậu xua tay, lắc đầu, cố gắng tránh né hắn ta.

Tưởng bố mày là con nít lên năm chắc, bố mày năm nay nửa năm mươi rồi nhé.

- không sao đâu, anh có thể chở em về, anh có điện thoại trên xe, em có thể gọi cho bố mẹ biết khi lên xe....

Hắn ta vẫn tiếp tục ngoan cố

- dạ thôi, ba mẹ bảo em ngồi đây chờ ạ...

Mọi người đâu rồi?? Tớ sắp bị bắt đi rồi đây, nhanh tìm ra tớ đi mà.....T^T

- em nhớ địa chỉ nhà không? Anh sẽ chở em về thật mà......

Hắn tiến sát lại gần cậu hơn.

- dạ em cảm ơn, thật sự không cần đâu ạ...

Cứu tớ với!!!!!!

- tch!!! Nhóc con, tao không còn kiên nhẫn với mày nữa rồi đấy, đi theo tao!!!

Hắn ta túm lấy cổ tay cậu, lôi đi một cách mạnh bạo khiến cậu xém ngã nhào, cậu hoảng hốt không kịp định hình. Chợt có một chiếc xe chạy tới, cánh cửa mở ra và bên trong có rất nhiều người như hắn. Cậu theo bản năng mà hét lên, giãy giụa khỏi bàn tay hắn.

- mau buông tôi ra!!! Cứu, cứu với!!!

Hắn ta bực bội, kéo cậu và xách cậu lên, nhanh chóng chạy đến chiếc xe đã đỗ sẵn trước mặt.

Jisoo sợ đến mức không còn biết suy nghĩ gì nữa, giãy giụa theo bản năng, há miệng cắn tay hắn. Hắn kêu lên đau đớn rồi buông lỏng tay, nhân cơ hội cậu chạy thoát. Vừa chạy vừa hét tán loạn.

- CỨU!!!!! CÓ KẺ BẮT CÓC!!!! CỨU VỚI!!!

Được một quãng ngắn cậu lại bị hắn túm lại, lần này hắn giữ lấy hai tay cậu ra sau, một tay khác bịt miệng cậu, hắn ôm cậu lên một cách mạnh bạo khiến cậu không còn cách nào trốn thoát.

Sợ hãi lúc này đã lấn chiếm lấy cả lý trí của cậu, nước mắt giàn giụa khắp cả khuôn mặt, đôi mắt bắt đầu sưng lên. Cậu không muốn bị bán đi đâu, cậu sợ, sợ lắm. Cố gắng thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn miệng cắn lên da tay hắn, hắn rụt tay.

Cậu lại hét, cậu hét trong vô thức, hét lên những cái tên quen thuộc mà cầu xin chúa ai đó sẽ nghe thấy, ai cũng được.

- SEUNGCHEOL! JEONGHAN! JUN! SOONYOUNG! WONWOO! JIHOON! MINGHAO! MINGYU! SEOKMIN! SEUNGKWAN! HANSOL! CHAN!!!

- mày có im không hả?!?!

Hắn tức giận, cố bịt miệng Jisoo lần nữa, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, ngỡ như ướt hết cả bàn tay hắn.

~~~~~~~~

- này, mọi người có nghe thấy gì không?

- là tiếng Jisoo huyng....

- đi thôi, nhanh lên!

~~~~~~~~

- THẢ TÔI RA!!!!! CỨU VỚI!!!! SEUNGCHEOL! JEONGHAN! JUN! SOONYOUNG! WONWOO! JIHOON! MINGHAO! MINGYU! SEOKMIN! SEUNGKWAN! HANSOL! CHAN!!! CỨU!!!!

Jisoo khi có cơ hội đều hét lên, hắn ta cuối cùng cũng lôi cậu đến được chiếc xe, đồng bọn của hắn thấy thế nhảy xuống túm lấy cậu quăng lên xe, cậu khóc nấc lên từng tiếng, cố gắng chạy thoát nhưng không thể, hắn ta thấy thế định vung tay đánh cậu, đồng thời cánh cửa xe cũng dần đóng lại. Đến lúc này Jisoo chẳng thể nghĩ gì ngoài việc bị bán đi hoặc dã man hơn bị moi móc nội tạng. Điều đó làm cậu khóc càng to hơn, sợ hãi và không thể trốn thoát.

Có lẽ cuộc đời của cậu sẽ chấm hết.

Nhưng không, trước khi cánh cửa kịp đóng lại, một lực mạnh khác đã tác động bên ngoài khiến cánh cửa bật mạnh ra và mở toang. Seungcheol đứng đó, ánh mắt tràn đầy tơ máu, anh túm lấy hai gã ngoài ngay cửa lôi xuống đất, đồng loạt Jun và Soonyoung nhào vô đánh cho hai gã đó một trận. Seungcheol túm lấy cổ áo của hắn lôi khỏi xe, chính anh là người ra tay đánh hắn không thấy lối về. Jisoo ngồi trong xe run rẩy, không ngừng khóc nấc lên, Lee Chan bước lên xe, nhận ra cậu em út, Jisoo như vỡ oà khóc to lên, nhào vào lòng Chan không buông. Chan ôm Jisoo trong lòng rời khỏi xe, cậu co rút vào người Chan tìm kiếm sự an toàn, Seungkwan và Hansol không tham gia trận chiến khốc liệt kia. Dàn maknae-line đang trấn an và bảo vệ Jisoo nhỏ bé.

Jihoon cùng Wonwoo từ khi nào đã vách hai cây gậy bóng chày, mở cửa ghế lái và lôi đầu thằng tài xế xuống, hăm doạ gã ta sợ xanh mặt rồi đánh gã một trận nhừ xương.

Đám đàn em trong xe được 97line dọn dẹp sạch sẽ.

Jeonghan đã gọi điện cho cảnh sát và báo cáo về vụ việc trên.

Seungcheol nhắm vào mặt hắn ta - kẻ bắt cóc Jisoo mà đánh tơi tả. Vừa đánh vừa tức giận quát:

- mày dám đụng vào Jisoo?!?! Mày phải trả giá! Cái đấm này là cho Jisoo! Cái này là cho những đứa trẻ mày đã bắt trước đó! Còn cái này là cho những tội lỗi mày đã gây ra!!!!

Một trận chiến dường như sẽ chẳng có hồi kết nếu như cảnh sát không tới.

Họ được cho biết băng đảng này đã bắt cóc rất nhiều trẻ em, hiện đang bị truy nã. Bên cảnh sát rất cảm kích với hành động dũng cảm của Seventeen, họ muốn đưa vụ việc này cho truyền thông nhằm ca ngợi hành động anh dũng của họ nhưng Seungcheol đã từ chối, anh bảo:

- việc này là lẽ thường tình, thấy người gặp nạn phải cứu, với lại chúng tôi không muốn dính vào truyền thông quá nhiều vì vậy xin anh hãy giữ kín việc này giúp chúng tôi. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu anh làm như vậy.

- thôi được, chúng tôi sẽ giữ kín vụ việc này.

- cảm ơn các anh rất nhiều......

Sau sự việc ấy, cả nhóm trở về kí túc xá.

Jisoo dường như trải qua một ám ảnh đầy kinh hoàng, cậu sẽ nhớ việc này đến già mất. Cứ nghĩ đến việc bị bắt đi, không gặp mọi người nữa, bị đưa đi nơi khác, sau đó là moi móc nội tạng của cậu... nghĩ đến đây cũng khiến cậu khóc không thôi. Các thành viên đã cố trấn an Jisoo nhưng không thành công mấy. Đến khi về đến nhà rồi, người cậu vẫn còn run lên từng đợt vì sợ hãi.

Sau một khoảng thời gian dỗ dành Jisoo, tắm rửa, ăn cơm tối thì Jisoo mới đỡ hơn một chút. Sắc mặt Jisoo vẫn còn trắng bệch, mặt cắt không còn giọt mắt, đôi mắt sưng húp và chiếc mũi cùng cặp má ưng ửng hồng.

Trời khuya bao phủ cả Hàn Quốc, đến giờ mọi người trở về đi ngủ, tạm biệt các thành viên ở lầu tám cùng với lời chúc ngủ ngon. Jisoo cũng trở về giường.

- Sooie, cậu ngủ ngon nhé, không sao nữa rồi.

Seungcheol đắp chăn cho cậu, bàn tay ấm của anh đặt lên gò má vẫn còn hồng, nhẹ nhàng trấn an cậu lần nữa.

Anh đứng dậy, quay người định rời đi thì có bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ngón út của anh. Anh quay đầu nhìn xuống.

- Cheolie à, tớ sợ lắm!

Jisoo nhỏ khẽ lên tiếng, giọng còn có chút run.

- tớ ôm cậu ngủ nhé?

Thế là anh kéo chăn, nằm lên giường cùng cậu, ôm lấy cậu vào lòng, bàn tay vỗ vỗ nhẹ lên tấm lưng nhỏ, miệng ngân nga một khúc ca nhẹ nhàng nào đó, cứ như thế đến khi anh cảm nhận được hơi thở đều đều phả vào lòng ngực mình. Biết Jisoo đã ngủ, anh yên tâm đắp chăn gọn gàng cho cả hai rồi ôm cậu thật chặt, cùng cậu trải qua những giấc mộng.



Warning: phút giây cảnh báo ạ. Tui viết chap này vì muốn mọi người cẩn thận hơn trong cuộc sống. Mọi người biết đấy, hiện tại có rất nhiều kẻ bắt cóc, không những bắt trẻ em mà còn có cả phụ nữ, đặc biệt là các bạn thiếu nữ con gái mới mới lớn. Vì vậy, mọi người à, đặc biệt là những bạn nữ, hãy cẩn thận và luôn biết cách bảo vệ bản thân của mình nhé! Nếu như bạn nào có em nhỏ, hãy bảo vệ nó bằng mọi giá nhé! Và bạn trai nào bạn gái hãy luôn giữ an toàn chọ họ!

Tui xin hết ạ! Tui chỉ muốn nói vậy thôi a! Cảm ơn mọi người đã đọc những dòng này ạ.

Hãy biết bảo vệ bản thân nhé! <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro