Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mikey, Manjirou... nếu được một lần nữa quay lại, tao sẽ bảo vệ mày, sẽ cứu mày..."

Mikey bước tới gần Takemichi đang quỳ rạp trên nền đất. Hắn đặt ngả người em ra, để bản thân làm chỗ tựa cho cái thân xác yếu ớt chứa sự sống mong manh kia.

"Mày không thể."

Takemichi hơi ngạc nhiên, em đưa tay lên che mắt hắn lại, ngón tay run rẩy khẽ cảm nhận lớp da nhăn nheo bọc ngoài xương gò má.

"Mikey...tao đã thất hứa. Tao muốn cứu mày...một lần nữa. Rồi chúng ta cùng..."

Mikey đỡ lấy bàn tay đang dần lạnh đi của em, hắn áp nó vào má mình như cố níu giữ luồng thân nhiệt đang dần nguội đi.

Hắn không biết, thứ tình cảm mà hắn đã cố gắng vứt bỏ trong 10 năm qua đang dần ăn mòn hắn. Nó đục khoét trái tim đã sớm nứt vỡ của hắn, nó làm hắn đau. Người hắn yêu bị chính hắn ra tay giết hại, sớm thôi, người mà hắn dành cả tâm tư để nhớ mong sẽ chết dần trong lòng hắn.

Khờ dại.

Sau khi em chết Mikey cũng sẽ chết, gió lùa vào thật lạnh. Có lẽ...ôm em một chút sẽ khiến cả hai ấm hơn.

......................

"Mikey! Mikey đang làm gì vậy Emma?"

Người đàn ông tóc đen nhìn tên nhóc tóc vàng đang ngồi xổm trên sàn với cái bánh cá. Đầu hơi nghiêng tỏ vẻ thắc mắc.

"Anh ấy nhìn cái bánh cả tiếng đồng hồ rồi, vừa nhìn vừa lẩm bẩm gì đó."

Shinichiro đi lại nhìn Mikey rồi dúi đầu hắn xuống.

"Áaaa, anh làm gì vậy anh Shin?!"

"Làm gì là làm gì? Kéo mày về trái đất chứ sao nữa?"

Mikey tức tối thoát khỏi bàn tay của Shinichiro, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta nhưng sau đó đã cứng người.

Mikey kinh hãi nhìn đứa bé đang được Shinichiro bế, nó ôm cổ anh và cũng đang nhìn hắn. Đứa bé ấy có mái tóc màu đen, một đôi mắt xanh như màu nước biển.

"Đây là Hanagaki Takemichi, đứa nhóc anh hay kể với mày mà mày nói không quan tâm đấy."

Mikey cứ đơ ra đó một lúc rồi quay ra nhìn Shinichiro, hắn chỉ cậu bé đó và hét lớn với anh ta.

"Nó là của em, trả đây!!"

Không gian như ngừng lại, Shinichiro nở một nụ cười đến híp cả mắt nhưng gân guốc đã nổi xanh trên trán.

Boong! Tiếng kêu vang vọng khắp võ đường vắng lặng.

"Mikey mày có bị điên không, học đâu ra cái thói mới gặp người ta lần đầu mà tớn tớn lên bảo người ta là của mình một cách thô lỗ như vậy hả?!"

Anh ta quát lớn, nhưng hắn lại chẳng tỏ vẻ gì là sẽ dừng lại, hắn còn đứng bật dậy túm lấy áo Shinichiro mà ra sức kéo.

"Trả đây! Trả em đây!"

Shinichiro muốn điên máu với thằng em này, cũng chẳng thua kém mà hét lên lấn cả giọng Mikey. Tay cố gỡ cái tay của Mikey ra khỏi áo mình.

"Cái thằng này, mày đừng dọa Michi của tao sợ!"

"Michi nào của anh?! Của em mà!"

Emma lúc này đang trốn sau cửa ngó mặt vào hóng chuyện. Mắt chạm mắt với Takemichi, cậu bé cũng nhìn cô bằng cặp mắt xanh xinh đẹp ấy. Takemichi cười, tay đưa lên nắm lấy tóc Shinichiro rồi kéo.

Shinichiro giật mình dừng lại, Mikey cũng dừng theo.

"Cho em xuống đi."

Giọng nói non nớt vang lên, Shinichiro nhẹ nhàng đặt em xuống đất. Theo nhịp tay của anh, Takemichi đứng vững rồi đi tới trước mặt Emma.

"Mắt của cậu...đẹp thật đấy. Nhìn cậu như tia nắng vậy, tóc vàng mắt vàng."

Emma nhìn khuôn mặt của đối phương, một khuôn mặt non nớt mang chút vẻ điềm đạm.

Emma cười tươi, đáp lại.

"Cậu cũng đẹp lắm, mắt cậu cũng giống bầu trời trong xanh nữa!"

Shinichiro nhìn hai đứa trẻ gần gũi như vậy cũng thấy vui lây. Có lẽ anh không cần quá lo về cậu bé này khi có Emma và Mikey ở đây. Lúc quyết định đưa Takemichi về đây, anh cũng đã rất lo lắng. Sợ nỗi cô đơn và buồn tủi sẽ khiến em tự cô lập với mọi người, đối với một đứa trẻ như em thì việc tận mắt chứng kiến cái chết của cha mẹ mình quả thật quá tàn khốc.

"Michi, em đói không? Anh lấy gì cho em ăn nhé?"

Takemichi quay đầu lại nhìn Shinichiro, em gật đầu rồi cười nhẹ một cái.

"Một chút ạ."

Bánh xe định mệnh đã bắt đầu quay. Đưa em tới những mối quan hệ mới và tốt đẹp hơn. Để cứu mọi người, và cả em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro