Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi bắt đầu đi học khá muộn, với người giám hộ đứng tên là Sano Mansaku. Chi phí đi học đã được trả từ một phần tài sản thừa kế của em, còn lại là tiền của Shinichiro.

Ở lớp, thành tích học tập của em không được tốt cho lắm. Nhiều lần bị nhắc nhở vì không chú ý vào bài giảng và không tham gia các hoạt động tập thể của lớp.

Giáo viên cũng hiểu cho hoàn cảnh của em nên cũng giúp đỡ em rất nhiều.

"Takemichi, hôm qua cậu lại không ngủ được sao?"

Cô bạn tóc hồng xinh xắn đến gần hỏi thăm em. Quen nhau được hai năm và là bạn thân của em.

"Hina...hôm qua tớ gặp ác mộng thôi."

Cô hơi nheo mắt, nhìn qua cơ thể em một lượt. Hina từng nhìn thấy những vết bầm tím và vết thương trên cánh tay của em, cô cũng biết rằng em đang giấu gì đó sau lớp khăn quàng ở cổ.

Takemichi luôn đeo khăn quàng kín cổ, dù là đang mùa xuân mát mẻ hay mùa hạ oi ả.

"Cậu bị bạo lực sao Takemichi?"

Em hơi giật mình mà xua tay liên tục.

"Không đâu! Họ rất yêu thương tớ, không phải như vậy đâu."

Hina nhìn em, hơi nghiêng đầu rồi cười.

"Vậy thì tốt rồi, nhưng nếu có chuyện gì thì cậu cứ nói với tớ nhé."

Sự tốt bụng của Hina khiến em thấy thoải mái khi học ở đây. Emma cũng vậy nhưng cô bé lại học khác lớp với em, khi không có Emma thì Hina là chỗ dựa tinh thần duy nhất của em.

.............

Sau khi tan học, em chào tạm biệt Hina rồi cùng Emma về nhà. Em hỏi Emma.

"Mikey không đi cùng chúng ta sao?"

Emma cũng lắc đầu, vì dạo này hắn đang hết mình cho cái lý tưởng vĩ đại kia.

"Kệ anh ấy đi, chúng ta cứ về trước. Chắc anh ấy đang đi chơi với bạn bè rồi."

Mikey và Takemichi cứ dần xa cách, hoặc đó là điều em nghĩ. Mikey luôn né tránh em, thay vì ở nhà chơi cùng em thì hans thường chạy ra ngoài cho tới khi tối mới về nhà.

Shinichiro đã an ủi em rằng hắn sẽ không ghét em đâu. Em cũng hiểu ý anh ấy rồi.

Vào những ngày nhà Sano vắng vẻ như thế thì em sẽ theo Shinichiro đến nơi mà băng đảng Hắc Long tụ tập. Rồi một ngày...

Em thấy những tên côn đồ cao lớn hằng ngày với bộ mặt đáng sợ xung quanh Shinichiro bật khóc. Họ khóc nhưng trên môi lại nở nụ cười.

Em thấy kì lạ. Mặc dù em biết họ không hoàn toàn xấu dù là bất lương, nhưng vẫn thật lạ lẫm khi băng đảng bất lương lại giống một gia đình như vậy.

Shinichiro cũng khóc. Bất lương...thật kì lạ.

"Anh Wakasa, sao họ lại cười khi Hác Long giải tán?"

Wakasa nằm nghiêng người cạnh em, một tay vỗ về ru em ngủ. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng.

"Hắc Long vẫn còn, nhưng đời thứ nhất đã kết thúc rồi. Còn vì sao họ cười ư?"

Anh hơi ngừng một lát rồi nói tiếp.

"Có lẽ là vì họ không muốn tạm biệt nhau bằng nước mắt. Hoặc những kỉ niệm ở Hắc Long khiến họ cười."

Em hơi lim dim lắng nghe anh nói.

"Như một gia đình ấy..."

Sự ấm áp từ hơi người khiến em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn Wakasa, anh ta mở to mắt sau khi nghe câu nói của em.

Có thể em đã đúng, Hắc Long là một gia đình. Trong đó, em cũng là thành viên nhỏ của gia đình ấy.

Sau khi mùa đông qua đi, năm đầu tiên sau khi Hắc Long giải tán thế hệ đầu vẫn không có nhiều sự thay đổi. Takeomi, Wakasa hay Benkei vẫn tới thăm em và Shinichiro thường xuyên.

Năm thứ hai, năm thế ba cũng vậy. Đến khi em lên lớp 7 thì Wakasa và Shinichiro lại người thay phiên đưa đón, chăm sóc em. Em cũng quen rồi.

"Anh Shin! Em đã thành lập ra một băng đản của riêng mình! Tên của nó là Tokyo Manji hay còn gọi là Touman."

Mikey hào hứng kể về chiến tích để đời của mình với Shinichiro và em. Em ngồi bên cạnh lắng nghe, được một lúc thì em hỏi.

"Nó sẽ tuyệt như Hắc Long chứ?"

Mikey gật đầu cái rụp rồi hô lớn.

"Còn tuyệt hơn Hắc Long cơ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro