Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì nó quá tàn độc với bản thân hắn. Nâng nòng súng lên, nhắm thẳng vào ngực và bóp cò. Việc làm quen thuộc nhưng lần này nó lại đang bóp chết chính con tim của hắn. 

Manjiro yêu Takemichi rất nhiều, rất rất nhiều. Nhưng trong hắn tồn tại một thứ khiến hắn chỉ muốn giết tất cả, kể cả Takemichi.

Manjiro đã từng có suy nghĩ bắt nhốt Takemichi, hắn đã từng cố gắng nhiều lần, nhưng đôi cánh của em quá lớn, lớn tới nỗi có thể phá vỡ xiềng xích do hắn tạo ra chỉ bằng một cú vung cánh. Luôn luôn là như vậy, bầu trời luôn dang rộng chào đón em. Sự tự do...có thể tốt, có thể không.

....................

"Takemichi... mày ngủ chưa?"

Mikey bước nhẹ nhàng vào phòng của em, Shinichiro có vẻ vẫn ở tiệm xe chưa về. Takemichi ló đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm Mikey. Mái tóc dài qua vai buông xõa, cặp mắt xanh hơi thả hờ nhìn chăm chú khiến hắn hơi do dự. 

"Mày hơi gầy thì phải, dạo này khẩu vị kém đi sao?"

Em gật đầu cái rụp rồi mời hắn ngồi lên giường, Mikey cũng đi tới rồi ngồi cạnh em.

"Takemichi, mày không có gì muốn nói với tao sao?"

Nói gì? Em chẳng hiểu ý của hắn khi hỏi câu hỏi này, em mắc lỗi gì à?

"Không..."

"Mày không trách mắng hay ghét bỏ tao à?" Mikey hơi nghẹn giọng hỏi.

Nét ngạc nhiên thoáng xuất hiện trên khuôn mặt em, em cũng chỉ mím môi rồi lắc đầu. 

"Nếu như mày nói về việc này thì không đâu, tao biết mày không cố ý mà."

Em đưa tay xoa nhẹ phần gáy phía dưới lớp tóc đen, đầu hơi cúi xuống né tránh ánh nhìn từ tên nhóc tóc vàng kia. 

Nói vậy cũng không hẳn là đúng, có thể là phân nửa. Nếu nói em không ghét Mikey là sai, nhưng nói em ghét bỏ hắn cũng không hoàn toàn đúng. Em hiểu, hắn có lý do riêng gì đó khó nói. Dù lúc mới đầu sau chấn thương em cũng đã rất sợ hãi đến mức né tránh hắn nửa năm trời, nhưng giờ đã đỡ rồi.  

Mikey để lại một vết sẹo dài 11cm từ gáy dọc xuống lưng của em, nó là nỗi ám ảnh khiến em tự ti hơn. Chẳng rõ nguyên nhân khiến hắn làm em bị thương là gì, chỉ biết rằng hôm ấy khi làm tổn thương em, hắn đã khóc và tự quỳ trên chính những mảnh thủy tinh có dính máu của em...

................

Cạch, tiếng mở cửa chậm rãi và tiếng thở dốc nặng nề. Một bóng đen đang tiến tới thẳng chỗ giường em đang ngủ. Bỗng nhiên cửa lại bật ra một lần nữa.

"Anh Shin?!"

Là Emma, cô bé bê theo một chậu nước ấm đi vào phòng Takemichi thì kinh hãi trước cảnh tượng này. 

Shinichiro với cái đầu vẫn đang chảy máu, anh ta quỳ cạnh giường em, tay áp lên trán em. Máu vẫn cứ chảy...mặt anh trắng bệch rồi.

"Gọi cấp cứu giúp anh với Emma, cho cả Michi nữa..."

Ngay sau đó, anh ta ngã huỵch xuống sàn. Emma thất kinh hét lên một tiếng rồi gào tên ông Mansaku và Mikey. 

Vừa lúc này thì Kazutora và Baji chạy tới với bộ quần áo màu đen, mặt ai nấy đều như cắt không còn giọt máu. 

Mikey đứng hình, liếc nhìn lên tờ lịch trên tường. Ngày 13 tháng 8. Hắn sượng người lại, gân trên người cứ nổi dần lên, tay siết chặt lại tới tê da tê thịt.

Nay Shinichiro đã ở lại tiệm xe và bị đánh đến nguy kịch. Chỉ vì giữa đêm thì Takemichi sốt cao nên ông Mansaku mới gọi Shinichiro về. Nhưng không ngờ lại thấy anh vác cái cơ thể tàn tạ cùng sợ sống mong manh này về...

Sau khi đưa cả hai tới bệnh viện, Mikey và Baji cùng Kazuto ở phía ngoài đã có một cuộc đối thoại nhỏ.

"Mày đã giết anh tao..."

Mikey tức giận vung những cú đầu vào mặt Kazutora.

Baji bên cạnh cũng hoảng sợ muốn ngăn hắn lại.

"Khoan đã Mikey, Kazutora không cố ý mà. Với lại anh Shin sẽ ổn thôi mà."

Khi Mikey đang định đánh thêm thì ông Mansaku chầm chậm đi tới.

"Manjiro."

Mikey tròn mắt rưng rưng nhìn ông. Ông lắc đầu, thấy vậy hắn cũng buông Kazutora ra. Thôi thì, chỉ có thể cầu nguyện thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro