ℭ𝔥𝔞𝔭 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu ở Phạm Thiên cũng đã được 1 tháng, những thành viên cốt cán cậu đều đã gặp qua, nhưng mà chưa ai kịp nói hay hỏi thì cậu đã bị hắn rinh đi mất

Ở Phạm Thiên, người cậu bám nhất là hắn, thứ hai là Kakuchou, thứ ba là Kokonoi, bởi vì lý do gì sao? Đơn giản là cậu chỉ biết tên ba người đó, những người khác muốn gần cậu cũng không được

Từ khi ở cùng hắn, trong lòng cậu cả tháng nay luôn lo lắng , cậu lo lắng hắn có rời bỏ cậu không? Len lén nhìn qua hắn, cậu có chút chần chừ không dám mở miệng, Kakucho thấy cậu muốn nói nhưng không dám nói liền mở miệng

Kakuchou: Này Bakamichi, em làm sao thế? Em muốn nói gì thì nói đi, đừng sợ

Takemichi: À dạ....Em muốn hỏi....Em có thể coi nơi đây là nhà đúng không ạ? Anh và anh Manjiro sẽ không bỏ rơi em đúng không? T^T

Anh vừa nghe xong liền muốn lao qua ôm cậu ngay, nhưng mà anh chậm chân mất rồi, cậu đã yên vị trong lòng hắn một lần nữa, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói

Mikey: Đúng vậy Takemitchy, đây là nhà em

Cậu nghe được lời hắn nói, sau đó lại nhìn sang anh, anh gật đầu một cái chắc nịch, cậu cũng đã yên tâm trong lòng, lộ ra nụ cười toả nắng

Anh ngồi đối diện nhìn thấy hết, tay ôm tim đập mạnh đầu xuống bàn, cậu thấy thế liền nhào qua xem thử, anh vừa ngước lên đập vào mắt là mặt cậu,máu mũi không kìm được mà phun ra. Hắn ghét bỏ liền tới bế cậu đi mất, mặc tên nào đó đang ngất vì chảy máu mũi quá nhiều

Cậu muốn hắn thả xuống để đi bộ, nhưng mà hắn không đồng ý, cậu biết mình không thể nào nói nổi với con người này, liền mặc luôn, bây giờ cậu mới nhớ tới vấn đề quần áo, cả tháng nay cậu lúc nào cũng mặc áo của Manjiro-san, cậu lo cậu mặc nhiều quá hắn sẽ không còn đồ để mặc

Takemichi: Manjiro-san, anh rảnh không? Cùng em đi mua quần áo đi

Hắn thấy cậu đòi đi mua đồ cũng chợt hiểu ra, cậu theo hắn hơn một tháng, toàn là mặc đồ của hắn, hắn thế mà quên mất cậu cũng nên có đồ riêng

Mikey: Được, để anh gọi người chở em với anh đi mua đồ

Và người hắn gọi không ai khác chính là Kokonoi, vì sao ư, đơn giản thôi, vì anh nhiều tiền. Anh đang bận xử lí công việc liền nghe thấy điện thoại từ boss, nhấc máy thì nghe một câu lệnh ngắn gọn xúc tích:" Về trụ sở", anh tưởng đang có việc gì gấp liền bỏ hết tất cả mà chạy về, vừa về thì thấy boss đang bế cậu trên tay, vẻ mặt đang lo lắng liền biến thành vui vẻ

Kokonoi: Boss, có chuyện gì sao ạ?

Takemichi: Em muốn đi mua đồ nên anh Manjiro bảo em đợi anh đó, Koko-san

Kokonoi: Vậy à, được thôi, anh sẽ đưa em và boss đi mua đồ, chịu không?

Takemichi: Vâng ạ

Kokonoi gặp cậu vào một ngày kia, khi anh đang tới phòng làm việc của boss nhưng boss thì chả thấy đâu, chỉ thấy một đứa trẻ tóc đen nắt xanh dương đang ngồi nghịch giấy, ngó qua ngó lại anh thấy hơi quen quen, vừa định hỏi tên liền ăn một cước từ boss

Sau đó cậu thấy anh bị đá mà tiến tới gần an ủi, anh nhìn càng gần thì lại càng thấy giống boss cũ của anh_Takemichi. Nhưng người ấy đã mất rồi, khi đó anh cùng boss tới thăm viếng, nhìn thấy mọi người ai nấy cũng suy sụp tinh thần, cũng đúng thôi, họ đã mất đi người hùng, mất đi ánh sáng của họ

Và anh đã sốc khi biết tên cậu, tuy nó khó tin nhưng boss đã nói anh đừng hỏi nhiều nên anh cũng không hỏi nữa, xác nhận với Kakuchou thì quả đúng là người ấy, anh cảm thấy vui lắm vì đỡ bị bạn cũ giành mất, anh có thể ở bên người ấy mãi rồi

Khoảng một lúc sau cả ba tới trước cửa siêu thị, hắn không thèm để tâm bản thân mình là tội phạm mà vẫn ngang nhiên đi vào, rảo bước mấy vòng, lựa qua lựa lại cho cậu được thêm chục bộ quần áo, không cần cậu thay hay thử cứ thấy nó đáng yêu là hắn quất hết, kẻ đi sau thầm thở dài, Michi nhà anh quá dễ thương rồi, đặc biệt hôm nay cậu còn mặc đồ style giấu quần

Takemichi: Manjiro-san, em thấy mua quần áo vậy đủ rồi, mình đi mua mấy thứ khác đi anh

Mikey: Ừa, mình đi thôi

Cậu háo hức chạy đông chạy tây mua này mua kia, chẳng bao lâu lại đầy ắp giỏ hàng, tới lúc tính tiền cậu muốn chờ Kokonoi rồi đi về chung, nên cả ba cùng đứng tính tiền chung

Thấy Kokonoi móc ra một thẻ đen, cậu cũng theo quán tính mà đưa ra thẻ mà Yuki-san cho cậu, nó cũng một màu đen, trước đó Yuki-san còn dặn cậu là cần mua gì thì mua. Hai người thấy cậu đưa thẻ ra hơi ngạc nhiên, hắn chỉ biết cậu được Yuki kia nuôi dưỡng, nhưng không ngờ cô lại cho cậu nhiều tiền tới thế, còn anh thì đang vân vân, cậu đã được ai nuôi mà còn được cho thẻ đen thế kia, lát phải hỏi rõ boss mới được

Xe vừa chạy ngang qua một tiệm thú cưng cậu liền muốn hắn dừng lại, hắn cũng nhìn theo cậu, một cửa hàng thú cưng sặc sỡ màu sắc, sau đó cậu đòi mua một chú mèo con

Hắn ra hiệu Kokonoi ở lại trong xe, còn hắn và cậu thì vào cửa hàng. Trong cửa hàng, có đầy đủ tiếng kêu, nào là mèo, nào là chó, nào là chim, đủ loại tiếng ồn khiến hắn nhăn mày, còn cậu thì vô tư ngắm nghía mấy bé mèo trong lồng

Baji: Xin chào quý khách....Mikey?

Hắn nghe thấy tên mình liền quay đầu nhìn, là Baji, hắn không nói gì, quay đầu lại nhìn cậu

Baji: Mikey, là mày đúng không? Sao mày không trở lại? Mày biết gì không? Mộ của Takemichi không còn tên nữa, tụi tao chỉ thấy một tấm bia trắng

"Bỏ ra" hắn khó chịu lên tiếng, đương nhiên hắn biết tất cả, chỉ là chuyện tấm bia trắng kia thì hắn không biết, có lẽ do người tên Yuki kia làm

Takemichi: Anh có răng nanh nhỏ ơi, sao anh lại hét vào mặt anh Manjiro ạ?

Baji: Anh răng nanh nhỏ? Nói tao ấy hả nhóc con?

Takemichi: Vâng ạ

Chifuyu: Này Baji, đã nói là không được...ăn nói lớn tiếng...với khách. Mikey?????

" Chậc" hắn thấy một Baji đã đủ phiền rồi, nay còn thêm một Chifuyu, mấy tên này đều có ý với Takemitchy, bây giờ lại gặp, lại muốn giành bé con với hắn sao?

"Sao mày lại ở đây Mikey?" Chifuyu vừa nói vừa níu chặt lấy vai hắn, cậu nãy giờ nhịn không được nữa liền bay ra trước mặt hắn, làm hành động che chở

Hắn thấy cậu như thế cũng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu, hỏi cậu lựa được mèo rồi à, cậu quay lại cười với hắn nói rồi ạ, cả hai tên kia thấy một màn này không khỏi hoang mang, tội phạm giết người đang dịu đang với một đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ này có chút quen mắt. Chifuyu liền nhớ tới người cộng sự của mình, tên cộng sự không màng bản thân mà quay đi trở về cứu bọn họ, một tên anh hùng ngốc nghếch

Chifuyu: Takemichi?

Lần này tới lượt cậu quay lại trả lời, cậu bé đưa mắt về anh trai tóc hai màu khoác tạp dề màu hồng

Takemichi: Vâng ạ? Anh gọi em hả?

Chifuyu: Em thật sự là Takemichi?

Takemichi: Vâng ạ

" Cộng sự " anh vừa định chạy ra ôm cậu nhưng hắn đã bế cậu lên, né tránh vòng tay của anh, sau đó buông ra hai chữ: TÍNH TIỀN

Trả tiền xong, hắn và cậu cầm mèo cùng các thứ lỉnh khỉnh khác ra xe, cậu còn được anh trai tóc hai màu tặng cho một vé mua hàng 1 triệu đồng cùng dịch vụ chăm sóc đặc biệt, cậu vui vẻ nhận

Hắn thấy phiền phức, hai tên kia chắc chắn đã tính sẽ nói cho cả đám biết, điều này khiến bé con của hắn sẽ bị cướp mất, hắn không cam tâm, lúc đầu là hắn tìm ra cậu, hiện tại hắn cũng gặp cậu đầu tiên, cậu phải là của hắn

Cậu chọn một bé mèo đen chân ngắn, mắt xanh dương giống cậu, từ lúc đầu cậu nhìn thấy nó thì đã chọn nó rồi, bây giờ cậu không phải lo ở nhà buồn chán rồi, vì cậu có Kuro chơi với mình

Ở Phạm Thiên, Kakuchou đã nấu sẵn một bàn thức ăn chờ cậu về, anh ngồi nghĩ tới hình ảnh của cậu lúc sáng, máu mũi lại chảy thêm lần nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro