[MiTake] Phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Yang
Des bìa: Yang

Waring: "Tuyển tập Giam cầm play"
                 " Tuyển tập H"
Giam cầm play, rape, H, Hắc ám play, OOC, hơi thô.

Plot: Mi( Kantou) bắt Take về và cùng bản năng hắc ám dduj Take ná thở :>

┄┄┄┄┄┄┄┄┄┄


" Mikey... Tao sẽ cứu mày mà!"

---

“Leng keng” Các âm thanh chói tai cứ vang lên làm chàng trai đang say giấc kia khó chịu. Tay và chân có một cảm giác lành lạnh, vướng víu làm cậu chàng không tài nào ngủ thêm được. Cậu mệt mỏi tỉnh dậy, với trong đầu là một mớ hỗn độn.

Tôi là ai? Đâu là đây???

Cậu sực tỉnh!

Rõ là mình đang ở trận chiến... Tại sao lại ở đây.? Mikey... Mikey-kun?

" Takemicchi!"

Một giọng nói khàn đặc, có chút quen nhưng cũng có chút xa lạ vang lên. Đã bao lâu rồi cậu chưa được nghe người ấy gọi tên mình.

Bỏ qua cảm xúc hân hoan cậu chợt ngớ người.

Cái phòng này cũng sang trọng quá mức rồi đấy. Nhưng khoan....

Hể!!! Dây xích này là sao... Bốn sợi dây xích dài xích ở tay, ở chân. Bảo sao lúc nãy cứ có cảm giác khó chịu.

" Mikey-kun?... Thế này là sao!?"

Đối diện kia, người đang tỏa ra luồng khí lạnh. Ngồi trầm mặt trên chiếc ghế sofa sang chảnh. Người mà Takemichi muốn cứu chính là hắn - Mikey.

Được réo tên, Mikey từ từ nâng mắt lên nhìn Takemichi. Đôi mắt đen huyền bí, cùng với khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng của anh. Cũng phải làm Takemichi lạnh sống lưng.

" Tại sao... Mày lại quay về?"

Mikey đứng dậy đi đến chỗ cậu. Anh vừa đi vừa nói. Giọng nói khàn đặc nghiêm túc, chẳng còn là giọng nói bông đùa như xưa. Bất giác cậu lại cảm thấy sợ mà lùi về phía sau.

" Tao sẽ bảo vệ mọi người mà!...Tại sao mày lại quay về!?" Mikey đứng trước chiếc giường đối mắt chấp vấn Takemichi.

" Tương lai đó...thật sự rất hạnh phúc. Nhưng chỉ có mày là không hạnh phúc thôi Manjiro!... Tao sẽ giúp mày thoát khỏi cái bản năng Hắc ám đó mà!"

Mặc dù rất sợ nhưng cậu đã cố gắng nói hết nổi lòng ra. Chỉ mong Mikey có thể hiểu và tin tưởng cậu. Rồi cả hai cùng nhau quay về và thay đổi tương lai. Mọi người sẽ được hạnh phúc.

" ... Bản năng Hắc ám..."

Mikey thì thầm trong miệng rồi nhìn Takemichi. Anh đột nhiên nở nụ cười ma mị. Xung quanh các làn khí đen tỏa ra từ người Mikey. Bột phát càng ngày càng nhiều. Nhiệt độ của căn phòng như giảm xuống âm độ.

" Lạnh-Lạnh quá!"

Sợ hãi mà Takemichi càng lùi về sau. Đến khi chạm đến thành giường là đường cùng rồi. Cậu có dự cảm chẳng lành... Quả này toang...

" Tao muốn xem... Mày có thể thoát khỏi bản năng Hắc ám không!?" Mikey nhìn cậu thích thú. Xung quanh người là các luồng khí đen mờ mịt tầm nhìn.

Cậu thấy rõ, cái thứ đen xì có đang đan kết lại với nhau tạo ra hình thù kì lạ gì đấy. Nó giống dây leo chăng?

" Á!!!" Đang ngơ ngác, cậu bị cái luồng khí đó quấn quanh chân kéo lại ngã trên giường.

Các luồng khí luồn lách vào trong các lớp áo và quần của cậu. Nó cứ lướt qua làn da của cậu làm cậu run rẩy không thôi.

" Mikey-kun... K-Không đừng... mà" 

Luồng khí cứ trườn qua trườn lại ngay nhũ hoa của cậu. Lúc thì nó dùng lực lúc thì nhẹ nhàng lướt qua. Cái cảm giác sung sướng lạ thường này là sao. Chỉ bị trườn ma sát mà hai nhũ hoa của cậu cương cứng lên khó chịu.

Mikey thích thú nhìn các biểu cảm của cậu mà lòng vui sướng. Nhưng anh phải nhịn.... Khi nào cậu cầu xin anh mới làm, như vậy cũng chưa muộn.

" Mikey-kun... Dừng lại.... đi mà... Hức!" Cái cảm giác kì lạ của cơ thể nhưng không thể đáp ứng. Cậu khóc nức nở bất phản kháng.

Phía dưới, cậu nhỏ đã ngóc đầu và rỉ ra ít tinh dịch. Nhận thấy sự khó chịu của Takemichi, Mikey đã giúp cậu một tay.

" Takemicchi! Đừng tạo ra những âm thanh kì lạ đó cùng bộ mặt damdang kia. Mày làm tao nứng đấy!"

Đối diện là một con quỷ, hắn không phải Mikey. Cái bản năng hắc ám đó đã chiếm lấy Mikey rồi. Đây không còn là Mikey nữa!

Đôi mắt đen láy, khuôn mặt có chút đỏ. Mikey đưa tay che miệng cười vui sướng, hơi thở của anh có chút nhanh. Tay khác chạm vào phía bên dưới đũng
quần.

" Takemicchi! Tao nứng rồi!" Vừa nói anh vừa phóng ra bên ngoài thêm nhiều luồng khí đen hơn.

Một luồng khí đen quấn lấy chân của cậu và lôi lại đuôi giường chỗ Mikey đang đứng. Cậu chỉ mơ hồ thấy hắn đưa tay lụt tìm trong túi cái gì đó.. À là chìa khóa của những sợi dây xích. Hắn mở khóa cho cậu từng cái rồi ném chúng xuống đất.

Chiếc chân được thả tự do. Biết chắc sẽ có nguy hiểm cậu quay đầu định chạy. Thế mà cậu lại bò vào thành giường. Ôi con ơiiiii... Đường đấy là đường chết...

Mikey cũng chả nói gì mà lên giường. Luồng khí đen hùng hùng lôi cậu lại. Mikey trực tiếp đè chặn đường thoát của cậu. Cậu sợ hãi lấy tay che mặt.

Mikey nheo mắt, quỳ lên xé toạc chiếc quần của cậu. Takemichi giật mình ngồi  dậy. Cậu vừa ngại vừa khó hiểu hành động của Mikey. Cậu chuyển tay xuống dưới che vùng dưới. Miệng lắp bắp nói:

" M-Mikey-kun??"

Che làm sao được. Tay cậu bị hai luồng khí xiết chặt quấn lấy kéo lên đỉnh đầu. Phơi bày ra là chiếc quần lót nhỏ cùng cậu em đang ngóc đầu của Takemichi, và đũng quần có chút ướt.

" Thật vướng víu. Biết vậy không mặc quần áo cho nó."

Mikey đang thầm trách lúc bắt cậu về đã thay quần áo cho cậu. Hắn sợ Takemichi dầm mưa lâu mà không mặc quần áo giữ ấm sẽ sinh bệnh. Nhưng giờ nó thật vướng víu.

" Mikey-kun... Đừng mà... Xin mày...... Mau thả tao ra!!!" Takemichi cố gắng kìm nén tiếng rên vì bị bản năng hắc ám chơi nhũ hoa.

" Takemicchi thật ồn ào!" Mikey nhìn mãi vào chỗ tư mật của cậu không rời. Vừa nói hắn cũng lột luôn chiếc quần lót của cậu.

Cậu nhỏ bung ra đồng thời phóng thích ra ngoài. Đồng lúc Takemichi rên lên một tiếng “Ahhh” rất lớn. Dòng tinh dịch bắn cao lên dính cả trên cằm của Mikey. Hắn tinh ranh đưa tay quẹt dòng tinh và cho vào miệng mút.

" Thật ngọt..!"

Cậu xụi lơ nằm trên giường. Mikey bế cậu lên nằm gọn trong lòng hắn. Hắn lột cả chiếc áo cuối cùng che giấu thân thể ngon nghẻ này.

Phần ngực, hai nhũ hoa đỏ hồng cương cứng được luồng khí đen hay nói đúng là bản năng hắc ám của hắn chăm sóc. Ha- nhìn chúng thật gợi tình.

Mikey dạng hai chân của cậu ra. Hắn áp môi vào gáy bắt đầu hôn mút. Phía trên để bản năng hắc ám xử lý.

Luồng khí đen quấn quanh trườn xục cậu nhỏ của cậu. Bé nó lại cương lên sau chưa đầy năm phút  vừa xuất.

Phía động huyệt cũng có động tĩnh. Nó đã rỉ nước ẩm ướt. Như đang dụ hoặc cây côn thịt của Mikey tiến vào.

Mikey thèm lắm rồi. Hắn vừa cọ côn thịt của hắn sau rãnh lưng của cậu. Vừa mút mát chiếc cổ trắng ngần trên.

Các khoái lạc đều dồn về khiến Takemichi không chịu được phải bắn thêm lần nữa:

" Ah... Đừng mà Mikey... Đừng mà AHHHHHHH"

Phía sau, Mikey cũng không chịu được mà bắn ra một ít. Hắn chậc lưỡi nhăn mặt. Rồi một luồng khí bay đến xộc thẳng vào miệng cậu.

Bị làm nhục cậu khóc nức lên, nhưng cũng bất lực. Nhưng không thể phủ nhận cái cảm giác đó rất sung sướng.

Không để ý chứ luồng khí đen đó đã luồn vào trong huyệt động của cậu. Bị xâm phạm bắt ngờ, Takemichi lắc đầu rên “ư ử” ý muốn Mikey dừng lại nhưng hắn nào quan tâm.

Luồng khí vào từng ít, mang theo sự lành lạnh. Từng ít rồi nó bắt đầu nhiều lên, kết chặt hơn tạo thành một khối vững chắc. Không khác gì một cái dương vật vậy. Thế chẳng khác nào cậu đang bị bản năng hắc ám hiếp.

Nó cứ ra vào, nới lỏng bên dưới. Dâm dịch cũng từ từ tiết ra chạy dọc theo mép đùi.

" Gợi tình thật!" Mikey nhìn thấy tất cả. Hắn quan sát nãy giờ, từng biểu cảm sung sướng của cậu hắn đều thấy hết.

" Đủ rồi." Hắn nói xong thì lập tức các luồng khí dừng lại và thu về người hắn.

Mikey để Takemichi nằm xuống giường. Còn hắn thì cởi quần áo của mình. Cây côn thịt to đùng lộ ra, cương tím gân gút tím lịm. Khác so với cậu em hồng hào nhỏ bé của cậu.

Hắn đỡ cây côn thịt của hắn trông nặng nề ghê. Hắn thở dốc nói:

" Takemicchi... Ha tao không nhịn được nữa rồi!"

Chưa nói hết câu hắn đã đâm thẳng vào huyệt động ẩm ướt của cậu mà chẳng báo trước.

Người Takemichi giật nảy đón nhận cú thúc. Cậu như muốn hét to lên. Bên dưới như bị xé toạc ra vậy. Nó to quá thể so với cậu. Takemichi  nghiêng đầu sang một bên ấm ức rơi nước mắt, môi mím chặt đến bật máu.

Cơ thể cậu run bần bật. Bên dưới cố gắng thả lỏng hết mức có thể để không bị đau, nhưng bất thành. Nó vẫn rất đau, đau đến không thể. Takemichi cảm nhận rằng bên dưới đã chảy máu ra rồi.

Mikey xót lắm nhưng hắn chẳng kiềm chế được bản thân. Hắn nhìn thấy Takemichi khóc thì lại càng muốn bắt nạt cậu hơn. Hắn làm vậy để phạt cậu.

Phạt vì hư, phạt vì không nghe lời. Trẻ hư, không nghe lời sẽ phải bị phạt.

Mikey gác hai chân của cậu lên vai, nắn eo cậu và bắt đầu thúc. Hắn còn thương cậu đấy, nên từ từ nhẹ nhàng. Bên dưới ẩm ướt, chật chột, nóng ẩm. Làm hắn sướng đến tê dại đầu óc không chủ mà động nhanh hơn.

Takemichi chỉ biết khóc chứ chẳng làm được gì. Cậu cố gắng la hét nhưng Mikey nào nghe thấy, hắn đang đắm chìm trong khoái lạc.

Mãi không nghe rõ tiếng của cậu, Mikey đùng đùng giựt chiếc gối cậu đang giấu mặt và quăng đi.

Cái khuôn mặt đau khổ gì kia? Rõ là chẳng phải rất sướng sao? Sao lại làm ra bộ mặt đau khổ như bị làm nhục?

Mikey bế cậu để cậu dựa vào người hắn. Với tư thế này cây côn thịt đâm thẳng vào nơi sâu nhất.

" Áhhh" Takemichi ấm ức rên lên.

Mikey vỗ nhẹ lên lưng cậu an ủi. Hắn cũng đang cố gắng lấy lại nhịp thở. Từ từ từng nhịp.

Nhờ những nhịp vỗ, cậu cũng cố gắng bình tĩnh. Thả lỏng bên dưới, từ từ rồi cũng cố quên đi cảm giác đau ở đó. Takemichi mệt đến nỗi ngủ quên trên người Mikey.

Hắn cũng thở phào khi thấy cậu đã ngủ. Nhẹ nhàng rút cây côn thịt ra, nhẹ nhàng hơn lúc ban đầu, dù là cây côn thịt của hắn vẫn cương cứng. Ban đầu thì tham lam tâm trí bị dục vọng chiếm lấy. Bây giờ thì nhẹ nhàng dỗ dành hết mức.

Không thể tin được.

Bên trong chảy ra máu loãng. Có ít tinh dịch của hắn, dâm dịch của cậu và máu.

Hắn để cậu nằm đấy và tự mình đi xử lý. Lúc vào lại thì mang theo một chậu nước ấm.

Mikey lau nhẹ khắp cơ thể cậu. Lại còn sai Sanzu đi mua thuốc lúc giữa đêm. Thế cũng thấy hắn quan tâm cậu.

" Takemicchi đừng bỏ tao!

Được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro