Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Don't underestimate the allure of darkness,

Even the purest hearts are drawn to it.''

-Niklaus Mikaelson-

---------------------------------------------------------------------

''Đừng đánh giá thấp sức hấp dẫn của bóng tối,

Ngay cả những trái tim thuần khiết nhất cũng bị thu hút bởi nó.''

-Niklaus Mikaelson-

---------------------------------------------------------------------

Học viện Brahman - ngôi trường được thành lập dành cho mọi chủng tộc. Bất kể là Ma cà rồng, Người sói, Tiên, Nhân thú và cả Con người đều có thể ghi danh vào.

Đó là một ngôi trường nổi tiếng thế giới , và những người tạo ra nó chính là Gia tộc Ma cà rồng Hoàng gia - gia tộc mạnh nhất từng tồn tại và đứng trên đỉnh thế giới.

Họ đã cai trị thế giới một cách hòa bình suốt hơn 100 năm cho đến khi vị vua cuối cùng qua đời vì cơn bạo bệnh. Sau khi vị vua cuối cùng băng hà, mọi thứ hoàn toàn hỗn loạn. Hoàng tử duy nhất để kế thừa ngai vàng của nhà vua không rõ vì lý do gì đã được giấu kín.

Có những tin đồn nói rằng hoàng tử hiện tại là một kẻ hèn nhát. Một tên ngốc kinh tởm không thể làm gì khác ngoài việc trốn trong căn phòng sang trọng của riêng mình. Những tin đồn đó rải rác khắp nơi, lan tới các chủng tộc khác.Điều này đã dẫn đến một cuộc xung đột lớn. Hòa bình,lãnh địa,tài sản của những người cầm quyền trước đây đã được chôn cất trên nấm mồ của chính họ và bị lãng quên.

Bình đẳng xã hội trở thành tội ác. Phân biệt chủng tộc là lẽ thường và hoàn toàn hợp pháp. Các cuộc chiến xảy ra triền miên và các băng đảng được hình thành - chiến đấu cho lý tưởng của riêng họ.

Nhưng, trong tất cả những băng nhóm được thành lập, có ba băng vươn lên mạnh nhất.

Một băng nhóm tin rằng mọi thứ sẽ quay trở lại như thế giới trước đây.Tên của băng đó là Black Dragon, người sáng lập ra nó là con trai cả của gia tộc Sano - một gia tộc ma cà rồng thuần chủng, đứng thứ 2 sau gia tộc mạnh nhất từng tồn tại. Tên anh ta là Sano Shinichiro, anh ấy tin rằng vị hoàng tử bí ẩn kia sẽ là hy vọng duy nhất- người sẽ cứu lấy thế giới đáng nguyền rủa này.

Băng nhóm thứ hai mang tên Tenjiku. Nó hoàn toàn trái ngược với Black Dragon. Họ cai trị lãnh thổ bằng bạo lực. Thủ lĩnh họ là Kurokawa Izana, sinh ra trong gia tộc Sano, mang trong mình dòng máu của ma cà rồng thuần chủng nhưng lại là một người sói lai. Ma cà rồng lai được sinh ra bởi ma cà rồng thuần chủng và một chủng tộc khác được coi là một nỗi ô nhục. Nhưng Izana đã chứng minh rằng điều đó là sai lầm. Anh ta đã tạo nên tên tuổi bẳng cách sử dụng sức mạnh của mình để thống trị những kẻ yếu hơn và hạ gục mọi thứ ngáng đường.

Tokyo Manji là tên của băng đảng thứ ba, tín ngưỡng của họ cũng giống như băng đảng thứ nhất. Họ cũng muốn mọi thứ quay trở lại trước khi thế giới này bị nguyền rủa. Nhưng không giống như niềm tin mạnh mẽ của Shinichiro rằng hoàng tử sẽ là hy vọng của thế giới này. Họ nghĩ rằng điều đó sẽ không thể xảy ra. Làm thế nào mà một hoàng tử, với thân phận vẫn còn là một bí ẩn lại có thể trở thành niềm hy vọng của thế giới?Điều này chỉ có Shinichiro biết. Vì vậy, không giống như Black Dragon, họ muốn sử dụng sức mạnh của bản thân để khiến thế giới bình thường trở lại. Với tư cách là thủ lĩnh của Tokyo Manji, Sano Manjiro- con trai thứ ba của gia tộc Sano, cam kết bảo vệ những người quan trọng với anh ta mà không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai. Toman sẽ thay đổi và phá hủy thế giới đáng nguyền rủa này theo cách riêng của mình.

Ba băng nhóm mạnh nhất hiện nay đang cư trú bên trong học viện Brahman, điều này khiến học viện trở nên nổi tiếng và hùng mạnh hơn trên toàn thế giới.
-------------------------------------------

Trước cổng học viện Brahman là một cậu bé nhỏ nhắn, máu tóc vàng xoăn và đôi mắt đại dương xanh đẹp nhất mà mọi người từng thấy.Cậu ấy mặc một chiếc áo trắng với cà vạt xanh đậm và áo khoác đen. trên bảng tên phía trên bên trái chiếc áo khoác có ghi ' Hanagaki Takemichi'.

Đôi mắt xanh lấp lánh lộ rõ vẻ chán nản khi cậu uể oải bước qua đám đông, hai tay vùi trong túi quần đen.

Mội số học viên nhìn trộm theo hướng đi của Takemichi, mà cậu cũng không để tâm đến chuyện đó, vì những học sinh chuyển trường luôn nổi bật ngay trong ngày đầu tới tưởng của họ. Ngay cả khi Michi của chúng ta không hề muốn trở thành trung tâm của sự chú ý của người khác,nhưng hôm nay cậu ấy sẽ phải chịu đựng điều này.Ngày mai,tất cả mọi người sẽ quên đi sự tồn tại của cậu.

Khuôn mặt vô cảm nhưng tâm trí dường như đang suy nghĩ gì đó, cau mày trầm tư, đôi mắt đầy tính toán lén lút quan sát mọi thứ xung quanh. Phân biệt chủng tộc là điều mà Takemichi ghét nhất, và hầu như tất cả học sinh ở đây đều gắn liền với nó.

''Huh, muốn chết à, loài người?'' Một tiếng gầm gừ từ một người sói thu hút sự chú ý, quay đầu lại và thấy 3 học viên năm hai đang vây quanh 1 học viên năm nhất.

'' E-em xi-xin lỗi! Xin hãy tha cho em!'' Chàng trai tội nghiệp nói,cúi thấp nửa người để bày tỏ lòng tôn trọng ( hoặc có thể do sợ hãi) với người đối diện.

Takemichi bực bội nhìn cảnh tượng đó.

''Huh? Mày nói cái gì thế? Tao không nghe được!'' Một trong số bọn chúng kéo tóc cậu bé tội nghiệp một cách thô bạo khiến cậu hét lên và khóc trong đau đớn.

Takemichi nhìn qua chỗ khác, nhắm mắt lại để xoa dịu cơn thịnh nộ có hại cho bản thân. Cậu thở dài trong lòng và vò rối mái tóc của mình một cách căng thẳng. Cậu thực sự ghét bị nổi bật nhưng cậu không thể chịu đựng việc chỉ đứng nhìn và không làm gì cả khi người dân của mình đau khổ ngay trước mặt.

''Đau đớn quá.....''

Takemichi nghĩ, rồi quay lại nhìn cảnh tượng đó, đôi mắt xanh ngay lập tức đông cứng lại nhìn vào cậu bé đang bị đánh trên mặt đất và những gã kia vẫn đang cố gắng đánh chết người nọ. Có điều gì đó nảy sinh trong Takemichi khi cậu vội vã can thiệp bằng cách đâm một trong những kẻ bắt nạt.

''KIYOMASA!''

''Mày đã làm cái quái gì thế!''

Takemichi lạnh lùng nhìn bọn chúng. Cậu nhìn chăm chăm vào hai hai kẻ bắt nạt đang cố giúp thủ lĩnh đứng dậy khỏi mặt đất. Bọn chúng nhìn lên cậu, ánh mắt đầy đe dọa, nhưng Takemichi chỉ tiếp tục nhìn bằng ánh mắt trống rỗng, không hề bị đe dọa bởi ánh mắt mà những kẻ bắt nạt đành cho cậu.

''Sao mày dám đâm tao!'' Tên cầm đầu giận dữ hét lên. Hắn nắm lấy cổ áo và nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất. Dù vậy, đôi mắt xanh vẫn không chút dao động.

'' Tao không thích vẻ mặt này...''

Đột nhiên hắn đấm mạnh vào mặt cậu và tiếp tục đấm cho đến khi khuôn mặt của Takemichi biến dạng và những giọt nước mắt đã rơi trong đôi mắt xanh đó.Hắn ném cậu qua một bên và quay lại chỗ học viên năm nhất. Và bọn chúng đã rất ngạc nhiên khi Takemichi vẫn đứng thẳng trên mặt đất.

Đôi mắt xanh sáng rực khiến ba kẻ bắt nạt giật mình. Sự sợ hãi và bối rối hiện rõ trong mắt bọn chúng.Nhận ra điều đó, lắc lắc đầu, sự sợ hãi đã biến mất và chỉ còn sự bối rối trong mắt. Nhìn về phía Takemichi một lần nữa và kết luận rằng ý nghĩ sợ hãi đó chỉ là tưởng tượng.

Takemichi lau máu chảy ra từ chiếc mũi có vẻ như đã gãy và nhìn lại những kẻ bắt nạt một lần nữa, những giọt nước mắt đã khô từ lâu và trong đôi mắt giờ đây lộ ra vẻ thích thú.

Kiyomasa trừng mắt, thất vọng vì phản ứng của người tóc vàng bí ẩn này.

''Oi, mang gậy cho tao...Tao sẽ giết nó tại đây, ngay bây giờ.''Hắn nói, thậm chí còn không nhìn về phía đồng bọn. Đàn em nhìn hắn một cách hoang mang như thể thủ lĩnh của chúng vừa mọc thêm một cái đầu.

'' Mày không nghe thấy à? Mau mang cho tao! Chết tiệt!''

Kiyomasa giận dữ hét lên khiến Takemichi cười thích thú. Phun ra một ít máu còn sót lại trong miệng xuống đất.

'' Thật lãng phí thời gian...''

Cậu gõ chân xuống đất và đột nhiên thời gian dừng lại. Mọi thứ đều bất động và đôi mắt xanh dần chuyển thành màu đỏ thẫm.

Đi đến gần Kiyomasa đang bất động và nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt đỏ của cậu sáng lên trước khi trở lại màu xanh lam thường thấy. Ậm ừ hài lòng vì việc vừa làm trước khi đi về phía cậu học viên năm nhất.

Bế cậu ta theo kiểu công chúa và bỏ đi,dĩ nhiên là không quên phá bỏ bùa chú của mình.

Cậu không hề biết, có hai người đã chứng kiến tất cả những gì cậu làm. Họ nhìn theo hướng Takemichi rời đi. Sau đó, ánh mắt họ nhìn về phía 3 kẻ còn lại, những kẻ trong mắt họ vô cùng ngu ngốc.

''Huh? Mình đang làm gì vậy nhỉ?''

Họ nghe thấy Kiyomasa bối rối tự hỏi. Kiyomasa sau đó nhìn về đàn em của mình, bọn chúng cũng đang bối rối giống hắn ta. Khó chịu gầm gừ và bỏ đi ngay sau đó, hai tên kia cũng vội vàng theo sau.

Sau khi bóng dáng Kiyomasa biến mất, hai người đứng sau cái cây to lớn nhìn nhau, im lặng trò chuyện.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro