Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả
Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi

.

.

.

Hàng ngày mặt trời đi qua ô cửa sổ bệnh viện
Vết thương phía sau lưng đang dần lành lại nhưng cơn đau của nó khiến Takemichi rất khó khăn khi ngủ, đặc biệt là trong việc trở mình qua lại

Touman không còn đến nữa
Chắc họ biết thân biết phận, biết giới hạn ở đâu nên đã dừng lại
Chờ ngày em khỏi hoàn toàn và trực tiếp gửi lời xin lỗi cho Takemichi

Tiền viện phí Kokonoi đã ngỏ lời trả nhưng Daichi đã gạt phăng ra
"KHÔNG CẦN"- Anh dứt khoát nói như vậy đó
Tiền tiết kiệm của anh có lẽ không đủ từ A-Z nhưng anh không một mình, anh còn họ hàng và ba. Họ sẽ hỗ trợ anh em Hanagaki tất cả những gì nằm trong khả năng

Anh càng không muốn Takemichi phải mắc nợ đám con nít không nên thân nên hình kia
Mỗi ngày đến với họ như một thử thách, anh cân hết cả thế giới nửa buổi sáng, xong lại đến đưa Takemichi dạo quanh bệnh viện để nhanh hồi phục

"Mấy nay không còn thấy bóng dáng của tụi kia, em có ổn không?"- Daichi như hiểu được tình cảm của cậu dành cho họ
Có thể em sẽ không tha thứ cho những gì họ đã làm nhưng mối tình đầu luôn là thứ sâu đậm 

Thích họ lắm nhưng dũng khí đối mặt thì không có
Mỗi lần nhớ lại những gì họ đã làm thì cậu không biết thứ tình đơn phương này có nên dừng lại và tập trung vào một mình Takashi không? Vì cảm xúc trong cậu vẫn còn rất mãnh liệt... Cậu không thể làm khổ Takashi, cậu Mít ấy xứng đáng có được tình yêu trọn vẹn nhất

Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới
Mitsuya từ phía cửa của bệnh viện đi vào, trên tay cầm theo một bó hoa hướng dương mới nở, vàng tươi. Anh nhìn bó hoa xinh xắn ấy và nở nụ cười
*Chắc Takemichi sẽ thích lắm đây*- Anh ấy đi lên phòng bệnh của cậu nhưng không thấy, anh phì cười. Ắt rằng cậu đang ở với Daichi cùng nhau đi bộ nên bản thân đã ngồi lại trong phòng

*Sao mình cứ có cảm giác mình cần phải khẳng định tình cảm của mình với Michi thế nhờ?*- Mấy nay lòng anh cứ dấy lên cảm giác gì đó rất lạ lẫm. Cảm giác chiếm hữu.... Cũng không hẳn nhưng anh muốn cậu phải là của anh, người duy nhất anh yêu trong đời 
Anh cũng muốn Takemichi xem anh là số 1

Mitsuya ngồi trầm tư một lúc thì Takemichi mới trở về
Cánh cửa bật ra, chàng trai ngồi bên trong thật đẹp đến mức người bước vào cũng giật mình
Daichi nói sẽ đi mua một vài món để cậu ăn, cũng như cho cậu tự hồi phục

Họ nhìn nhau, ánh mắt đã nói lên tất cả tình cảm họ dành cho đối phương
Takemichi thật muốn chạy đến ôm anh nhưng vết thương vẫn chưa lành hẳn
Mitsuya cũng muốn ôm em thật chật nhưng sợ vô tình khiến cậu đau nên anh đành phải kiềm nén lại và nói câu" chào buổi sáng"

Anh đến dìu cậu về giường
"Vết thương đã đỡ hơn chưa?"- Takashi ngồi xuống cạnh cậu và ân cần hỏi thăm, hình như ngày nào đến anh cũng hỏi câu này mà nhỉ?

"Ổn hơn hôm qua rồi"- Em vẫn trả lời một câu giống hệt những lần trước

Bầu không khí tự nhiên lại trở nên ngượng ngùng
Gì vậy trời?!?!

*Sao tự nhiên mình lại thấy ngại vậy trời?*- Cả hai đồng suy nghĩ
Thiệt tình chứ, khi không nay có vụ ngại ngùng đồ nữa 

Mít tím nhìn ra ngoài cửa sổ, anh dự định sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang, khi đấy Takemichi sẽ là vợ của anh.. À chưa, Takemichi sẽ là người mẫu cho các thiết kể của anh
Nghĩ đến việc sau này chung nhà, chung chăn, chung gối với Michi thì anh Mít như tên chạm dây ngồi cười tủm tỉm một mình

"Luna và Mana, khi nào bọn nhóc thi xong?"- Takemichi lên tiếng, phá đi hoàn cảnh ngại ngùng kì lạ đấy

"Vừa mới tổng kết hôm bữa luôn. Bà nói là muốn cho tao tập trung vào việc thiết kế nên đã rước tụi nó về quê rồi"- Takashi cậy ngón tay như đang rất buồn
Xa 2 đứa em ngày nào cũng ở bên mình thì đương nhiên cũng buồn ít nhiều 

Michi nhẹ nhàng vuốt má anh ấy
"Đừng có bí xị như vậy chứ"- Em véo nhẹ cái má kia, không to nhưng sờ rất thích

Mitsuya cười tươi lên, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy và hôn lên
"Mày dễ thương thật đó Takemichi~"- Giọng nói bỗng dưng trầm xuống, nghe cứ như đang quyến rũ con người ta í

.

*Bịch*

*Bịch*

*Bịch*

.

Tiếng bước chân gấp gáp chạy lên
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Daichi thở hổn hển. Anh hai đóng mạnh cửa và tiến lại chỗ cậu
"Takemichi"

Cậu ngơ ngơ ngác ngác không biết gì nên cứ trả lời một cách không thể ngáo hơn
"Dạ?"

"ANH THÀNH CÔNG RỒI"- Daichi mừng rỡ hét to

"Thành công rồi... Thành công rồi.....YEAHHHH"- Anh vẫn cứ ăn mừng trong khi hai người kia vẫn chưa kịp hiểu vụ gì đã xảy ra

"Baymax 2.0 đã được một tập đoàn lớn mua bản quyền với giá 10 triệu yên đó"- Anh cả nhà Hanagaki không khống chế được cảm xúc của chính mình
mắt anh sáng rực nhìn về phía cậu em nhỏ rồi đến ôm em vào lòng

*khoảng 2 tỉ VND*

Cậu không nghe nhầm đó chứ??!?! 10 triệu yên?!?! Cậu từng nghĩ rằng bản thân đi làm cả đời cũng không cầm nổi 5 triệu yên nữa chứ nói gì tới 10 triệu yên
Giọt nước mắt lại rơi rồi...

"À còn nữa... Họ nói sẽ tuyển thẳng anh vào làm ở California với mức lương một tháng 20 nghìn đô..."- Anh đang rất hạnh phúc, cuối cùng sự nổ lực cũng được đền đáp

Anh bình tĩnh lại và bắt đầu kể đầu đuôi cho cậu nghe....

Vào những đêm cậu ngủ, anh đã đưa Baymax đến triển lãm và được một ông trùm của giới robot để mắt đến. Gã khá hứng thú với phát minh của Daichi nên đã ngỏ lời mời gọi anh về tập đoàn 
Sau khi được anh cho trải nghiệm các chức năng của Baymax, ông ấy càng thêm thích và tò mò. 

"U là trời, Onii-chan của Michi đúng là thiên tài mà"- Cậu cũng vui theo anh

"Như vậy... Em hãy sang Mỹ cùng anh nha"- Daichi nói, anh muốn dành tặng cho cậu út một cuộc sống đầy đủ tiện nghi như cậu hằng mơ ước
Số tiền thu được từ việc đưa công thức chế tạo sẽ chia cho ba mẹ ở đây 1/2, còn chừng nào Michi khỏe lại thì họ sẽ gom đồ bay đến Mỹ

Đôi mắt của Mitsuya có chút tiếc nuối và đượm buồn
Hắn buồn vì sau này phải xa cách bé yêu đến nửa vòng trái đất... Yêu xa buồn lắm huhu

.

.

.

Cứ như vậy, anh em nhà Hanagaki đã rời khỏi Nhật Bản ngay sau khi Michi được xuất viện
Cậu ấy nhìn tấm lưng của mình trong gương... Cả một nhát chém dài từ vai đến tận eo, sau này Takashi thấy thế nào cũng chê cho mà xem

Ba mẹ cũng lặn lội từ quê lên tiễn con mình, ba cậu đã trở nên có trách nhiệm hơn và có vẻ như mẹ đã được điều trị rất tốt, một phần cũng nhờ sự thay đổi của ba
Anh em họ hi vọng ngày gia đình đoàn tụ sẽ thật hạnh phúc, trọn vẹn cả ba và mẹ.

Đôi mắt của mẹ cậu rưng rưng nhìn hai cậu nhóc mới ngày nào còn ở nhà với bà nay đã đủ lông đủ cánh và đang bay ra khám phá thế giới
Bà đến ôm hai người, cùng lời chúc may mắn

Ba cũng xúc động theo, chẳng hiểu vì sao lúc trước ông lại tồi tệ đến mức kinh tởm. Nếu ngày hôm nay ông không thay đổi mà vẫn cứ thái độ 'chó má' ngày trước có lẽ bây giờ ông đã trở thành cục đá cản đường 2 đứa
Ông bước lại, vỗ vai hai anh em, không quên nói câu xin lỗi và tạm biệt hai chàng trai tuyệt vời của ba

Mitsuya thì ôm cậu khóc lóc đủ thứ. Giọt nước mắt chưa từng rơi vì gái mà hôm nay đã rơi vì cậu người yêu
"Tao hứa...huhu...Khi mày trở về tao sẽ ra đón với tư cách là nhà thiết kế nổi tiếng ra đón vợ mình...huhu"

"Vợ cái gì chứ..."- Takemichi vỗ về hắn, hắn lúc này chẳng khác gì một em bé to xác cả
Em bé này hơi bị bự con luôn á, nhưng vẫn còn mít ướt haha

Shinichiro hôn lên má cậu một cái chụt. Ba mẹ thấy vậy liền ngạc nhiên và nhanh chóng cười vui vẻ. Không sao cả, miễn là con hạnh phúc thì trai gái đều không quan trọng

Lần này đi, chỉ có vài người thân thiết mới biết thôi
Bọn Touman kia làm gì biết=))

"Ba mẹ yên tâm, khi về nước. Ba mẹ sẽ tự hào về 2 đứa con trai của mình vì bọn nó đã thành công và đứng trên đỉnh vinh quang"- Daichi và Takemichi cúi người chào tạm biệt họ, bày tỏ lòng biết ơn vì đã sinh ra họ. Tuy tuổi thơ không trọn vẹn nhưng tương lai cả nhà chúng ta sẽ trọn vẹn

"Tạm biệt mọi người"- Takemichi vẫy tay chào Shinichiro và Mitsuya

Anh em họ cùng nhau đi vào máy bay
Bóng dáng họ càng ngày càng xa hơn, Takashi không muốn giấu nữa liền kêu to
"TAO SẼ CƯỚI MÀY. TAO HỨA ĐÓ"

"Ê cái thằng này....ANH CŨNG SẼ CƯỚI MICHI NỮA NHAAA"- Anh Shin vừa bất ngờ ngỡ ngàng về câu nói của Mít thì cũng nhanh chóng nói theo 
Anh cũng muốn trở thành chồng của bé vậy... Đâu phải có 1 mình Mít tím muốn đâu :>

Takemichi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn họ rồi khẽ gật đầu

ngày em trở về, em sẽ là cô dâu của anh...

.

.

.

Còn tiếp.................

quên nữa, Baymax mà Daichi đem đi triển lãm là bản sao- là một robot chăm sóc sức khỏe chính hiệu
Còn Baymax mà chap 18 Daichi đưa đến cho Michi coi là anh giữ lại sau này nó sẽ bảo vệ cậu ấy nha :v quên nóiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro