X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ấy, Takemichi lại mất ngủ. Em cứ lăn qua lăn lại trên giường, mãi cho đến khi bàn tay bắt đầu biểu tình thì em mới ngoan ngoãn nằm im. Em giơ tay mình lên cao, chăm chú nhìn vào vết thương đang được băng bó lại.

Takemichi không ngờ cậu ấy lại có thể dũng cảm giơ tay đỡ được một đao như vậy, đến giờ em vẫn còn cảm thấy sự đau nhức từ bàn tay truyền đến, không thể tưởng tượng đươc rằng lúc ấy thì còn đau đến cỡ nào.

Dũng cảm như vậy, rồi để lại cho em bao nhiêu hỗn loạn mà rời đi. Khiến em không nhịn được mà oán giận môt câu. Dù vậy, giờ đây khiến em trằn trọc nhất chính là làm sao để đối diện với mọi người. Cứ như bình thường, hay là tìm cách để mọi người không phát hiện?

Mấy cái suy nghĩ vẩn vơ ấy cứ quấn lấy em, kết quả là cho đến sáng rồi mà em vẫn chẳng chợp mắt được tí nào.

Takemichi vịn tay ở bồn rửa mặt, chán nản nhìn quầng thâm dưới khóe mắt của mình. Em thở dài, rồi cũng xách cặp lên mà đi học. Một ngày nhàm chán cứ như vậy mà trôi qua, cho đến khi ra về thì cơ thể em đã gần như kiệt sức.

Takemichi ngáp dài một cái, mắt lim dim mà nhìn đường. Nhưng chỉ vừa mới nhíu mắt lại thì em đột ngột liền va phải một người, vì quá bất ngờ mà ngã hẳn ra đằng sau.

" Takemichi? "

Giọng nói lạ lẫm trên đỉnh đầu vang lên , sau đó khi em nhìn lên thì liền thấy một người rất lạ, thế nhưng lại biết tên em. Da hắn hơi rám nắng, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng, ẩn hiện đằng sau lớp kính dày mày vàng.

" Xin lỗi cậu, cậu có sao không? "

Em vội đứng dậy, lo lắng nhìn xem mình có làm rơi cái gì của người ta không. Cho đến khi xác nhận là mình không hề làm gì gây phiền hà đến cậu thanh niên lạ mặt này thì em mới thở phào nhẹ nhõm.

" Lỗi do tôi không nhìn đường, xin lỗi cậu nhé"

Em cúi đầu nói, thấy người kia chỉ gọi tên em lúc đầu rồi chẳng nói gì thêm thì có chút ngượng ngùng.

" À, cậu quen mình sao?"

Takemichi lại nhanh chóng lên tiếng, cố phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

Kisaki bên này thấy Takemichi cứ ngốc ngốc như vậy mà độc thoại, thật sự hắn đã muốn bỏ đi luôn cho rồi. Nhưng nhìn cái thái độ thân thiện hiếm có ấy, rồi lại như nghĩ ra kế xấu gì đó, hắn liền cong miệng mà đáp lại.

" Một chút thôi, ai mà chẳng nghe danh vị anh hùng của Touman chứ"

Nghe đến hai từ " anh hùng " kia nhanh chóng khiến Takemichi nhíu mày. Em ngượng ngùng lắc đầu.

" Cậu lầm rồi, anh hùng không phải là tôi đâu"

Dù em biết rằng họ sẽ không hiểu ý trong câu nói này, nhưng em vẫn muốn được nói ra. Bởi cảm giác nhận hết mọi công lao không phải của mình ấy khiến em thật tội lỗi. Mà cũng bởi em không muốn mọi người đối xử với em tốt là bởi vì nhầm em với Takemichi của tương lai chút nào.

Kisaki nhướn mày, nhìn Takemichi lắc đầu từ chối. Nếu như chỉ là đơn giản qua loa khiêm tốn thì hắn có thể hiểu được, nhưng tại sao hắn cứ có cảm giác người trước mặt thật sự đang muốn nói rằng đó không phải mình vậy?

Càng nghĩ hắn càng thắc mắc, cũng vì vậy mà Kisaki quyết định không thể buông tha.

" Vậy sao, tao thì lại rất ngưỡng mộ mày đấy"

Takemichi mở to mắt trước cách nói chuyện thay đổi đột ngột của người này. Cậu lùi lại vài bước mà đề phòng. Kisaki thấy vậy thì càng hứng thú mà dọa nạt.

" Nhờ ơn mày mà Mobius giờ đã tan rã, kẻ làm quân sư như tao rất khó khăn đấy"

Quân sư? Mobius? Quân sư của Mobius không phải Hanma sao? Takemichi lắp bắp, nãy giờ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Kisaki thấy Takemichi như vậy, không khỏi kinh thường, tại sao Hinata lại chọn một tên như thế mà không phải là hắn chứ?

Dọa cũng đủ rồi, Kisaki cũng không muốn làm thay đổi kế hoạch của mình nên hắn lập tức xuống nước.

Nhưng Kisaki chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Takemichi đột nhiên thay đổi. Dù vẫn còn sợ hãi, nhưng ánh mắt lại kiên quyết hơn, nhìn chằm chặp vào hắn.

" Vậy thì mày tính làm gì hả? "

Thấy Takemichi như vậy không khỏi khiến Kisaki bật cười. Hắn ôm bụng, nhìn vóc dàng dù đã lớn nhưng vẫn rất giống cái người mà hắn gặp ngày ấy. Quả nhiên, như vậy mới là anh hùng chứ.

" Tao tính làm gì? Tao làm gì được chứ, đúng không Mikey? "

Mikey? Takemichi giật mình, nhanh chóng quay lại đằng sau, quả nhiên Mikey và Draken đã xuất hiện từ khi nào.

Takemichi thấy Draken nhìn chằm chằm mình một lúc, rồi thấy hắn tiến lại gần nâng tay em lên.

" Mày lại để vết thương hở ra?"

Hắn nói, rồi khẽ vuốt qua vết thương trên tay em. Dù cách một tầng băng bó nhưng em vẫn có thể cảm thấy sự đụng chạm ấy.

Em bất giác rụt tay ra, ngại ngùng cười mà lắc đầu. Draken thấy vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

Mà bên này Mikey thấy hai người tách ra rồi thì mới quay đầu, đối diện với Kisaki.

" Này, tao đã cho phép mày dọa cậu ấy chưa nhỉ? "

Kisaki nhíu mày, cảm nhận được áp lực mà Mikey mang đến. Hắn không ngờ địa vị của Takemichi ở trong lòng Mikey lại lớn đến như vậy. Có lẽ hắn nên sửa đổi lại chút kế hoạch của mình rồi.

" Là tao sai trước, tao chỉ muốn xem mặt người đã phá được tao thôi"

Giấu đi những tính toán của mình, Kisaki vừa cười vừa đáp, không quên liếc mắt sang Takemichi để tỏ rõ ý định vô tội của mình.

Takemichi thấy ánh mắt ấy thì nhíu mày, bĩu môi tỏ rõ ghét bỏ. Nãy ai còn nghênh ngang khiêu khích cậu kia chứ? Quỷ mới tin tên này!

Takemichi nào biết biểu hiện đó lọt hết vào tầm mắt của cả ba. Kisaki đứng người, hắn không biết rằng...anh hùng cũng có thể trẻ con như vậy. Draken xoa đầu Takemichi một cái khiến em ngẩn người, còn Mikey thì đã nhích chân sang cản tầm mắt của em với Kisaki từ hồi nào.

" Mày nói đủ chưa"

Em không hiểu sao, nhưng hình như Mikey giờ giận thật rồi. Kisaki cũng nhạy cảm nhận ra được điều đó. Hắn nhanh chóng kiếm cớ mà đi luôn, dù sao hắn cũng không cần gì phải ở lại.

Khi Kisaki lướt qua Takemichi, hắn lặng lẽ liếc cậu một cái, mà cũng đúng lúc cậu liếc sang hắn. Cả hai cứ như vậy mà đi qua nhau.

" Takemicchi "

Giọng nói vừa vang lên thì Mikey cũng dùng tay ép em phải nhìn thẳng về phía hắn. Em ngẩn người, rồi lại ngại ngùng cười mà gạt tay Mikey ra.

" Sao vậy, Mikey? "

Thấy Takemichi như vậy làm Mikey cảm giác không quen. Nhưng rốt cụôc tại sao lại có cảm giác đó thì hắn lại không hiểu được.

" Không, sao mày gặp Kisaki vậy? "

Vậy hóa ra tên đó tên là Kisaki. Em nhanh chóng kể lại mọi việc, bắt đầu từ cái đụng người vô ý ấy mà ra. Mikey nghe xong thì gật đầu, cũng không đào quá sâu nữa. Nhưng Draken thì khác, hắn cúi người xuống sát bên em, nhìn vào vết thâm dưới khóe mắt mà hỏi.

" Sao mày lại thức cả đêm vậy? "

Takemichi gần như nín thở vì cái khoảng cách quá gần này. Tại sao cái đám này cứ khoái dí gần thế nhỉ?

" Có chút chuyện thôi"

" Chuyện gì? "

" Hể? À...thì... "

" Thì? "

Đừng có hỏi nữa được không?! takemichi xù lông lên, uất ức nhìn hai người trước mặt. Em có cảm giác hai tên này là đang cố ý ép em mà.

Nếu nghe được tiếng lòng của Takemichi thì hai tên này thật sự sẽ gật đầu. Bởi vì nhìn Takemichi như thế này thực sự rất vui, nên cả hai cũng không kiềm chế được mà trêu chọc một chút.

Nhưng mà cái gì cũng có điểm dừng, thấy Takemichi đã đuối lí thì Draken và Mikey cũng ngừng lại. Cả hai đồng loạt nhìn nhau, rồi Mikey đột ngột vươn tay ra kéo Takemichi chạy về phía trước. Em theo quán tính muốn giật lại thì Draken ở phía sau đã theo Mikey mà đẩy em đi.

" Đi! Dù sao cũng trễ họ rồi, tao dắt mày đi chơi"

Mikey cười lớn mà nói, Draken cũng ở đằng sau phụ họa theo.

" Ừ, đi dạo một chút cho đầu óc thanh tỉnh"

Nhìn cả hai cứ tự nhiên như vậy cười đùa quanh mình, em chợt nhận ra rằng mấy phiền muộn gì đó đều gần như bay sạch rồi.

Em không phải là Takemichi của tương lai, vậy thì có sao. Chỉ cần ở bên họ lâu một chút, một chút thôi, có lẽ họ cũng sẽ công nhận em nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro