Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

heheheheheheheheh =)) chiều đi học bị đỹ bạn dìm clm :')

-----------------------------------------------------------------------------

" Ah..Michy...đừng bỏ rơi tao mà...hức..hức " trong căn phòng tăm tối ấy, một căn phòng lộn xộn, rượu bia đủ các loại nằm khắp nơi, một cậu thanh niên với mái tóc vàng nhạt cùng đôi mắt thâm đen đang nằm quằn quại và van xin thảm thiết ở trên giường, là Mikey...

" AH " anh hét lên một tiếng rồi tỉnh giấc, nhìn xung quanh, một căn phòng bừa bộn cùng với đống chai rượu bia lăn lốc khắp sàn, nhìn vỉ thuốc ngủ bên cạnh, anh bắt đầu lấy tay lên che mặt "lại giấc mơ đó.....khó chịu thật..." nói rồi anh nhắm đôi mắt nặng trĩu kia lại nằm nghiêng qua bên kia ôm một chiếc bang phục cũ của Touman

"mùi của Michy...thật dễ chịu....ước gì mình có thể ngửi được trực tiếp mùi hương này ở người cậu ấy..." đúng vậy, là bang phục Touman của Michi, đây là thứ cuối cùng mà Michi để lại cho anh, vậy nên anh luôn trân trọng nó...

*Rầm* " Mikey, mày có thôi đi không? từ hôm qua đến giờ mày cứ tự nhốt mình trong này mãi mà cái dell gì đây, sao phòng mày bừa bộn vậy hả? lo dọn đi cái phòng này bốc mùi rồi đấy " Draken đạp cửa xông vào mắng Mikey

"....mày ồn ào quá đấy Ken-chin...từ khi nào mày giám làm phản tao vậy hả? đừng thấy tao im mà tiến tới " Mikey ngồi dậy trừng mắt nhìn Draken rồi nói, nói với một giọng điệu rất mệt mỏi nhưng cũng không kém phần đáng sợ khiến Draken cũng phải lạnh gáy

" tsk...kệ mẹ mày tao dell quan tâm nữa " Draken tức giận quay lưng đi, Mikey thấy thế ngồi im nhìn chiếc bang phục nằm trên tay mình, anh nhớ lại những kỉ niệm của anh và cậu, những kỉ niệm vui buồn, nhớ cái lần cậu cùng anh đi xe đạp hóng gió, nhớ cái lần anh chở cậu trên con xe của mình, cậu đã ôm anh thật chặt, thật sự hạnh phúc....

" ha..tao ngu thật nhỉ Michy..? " anh cười rồi dụi mặt vào chiếc bang phục của cậu " liệu mày có thể tha thứ cho sự ngu ngốc này của tao không Michy? nếu lúc đó tao không ngu ngốc, bồng bột như vậy, liệu...bây giờ có phải mày vẫn luôn ngồi đây cười nói với tao không...? tại sao lúc đó mày lại nhìn tao với ánh mắt như vậy..? tại sao mày lại thân mật với bọn kia...? " anh cứ lảm nhảm rồi bắt đầu khóc, những giọt nước mặt cứ lăn xuống, thấm vào chiếc áo trên tay anh, anh tự ghê tởm chính bản thân mình, tại sao lúc đó anh lại làm vậy? tại sao anh không níu kéo cậu mà lại đánh đuổi cậu? những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, nó thực sự là một câu hỏi khó vì chính anh còn không thể biết được câu trả lời...

Anh để chiếc áo trên tay xuống, đứng dậy đi rửa mặt, nhìn bản thân mình trong gương mà không nói gì rồi quay người đi, lê cái thân xác đó ra khỏi phòng rồi nhìn bầu trời " bầu trời hoàng hôn thật đẹp...nó tỏa một ánh sáng thật ấm áp...ấm áp như nụ cười của mày vậy Michy... " anh lảm nhảm rồi đi ra đường, lang thang ngoài đường phố đông đúc

Anh cứ đi, cứ đi trên con phố ấy, rồi đi vào một con hẻm tối tăm bốc mùi, anh cũng không hiểu tại sao mình lại đi vào đây nữa, có thứ gì đó thôi thúc anh đi vào chăng..?

" ê thằng kia, mày là ai mà sao dám đến lãnh thổ của bọn tao hả? " một giọng nói vang lên, anh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một đám côn đồ, chắc là bọn đầu gấu hay giang hồ xó nào đó rồi " thế tại sao tao không được đi? bọn mày mua đất ở đây hả? " anh bình thản nói, nghe vậy bọn kia bắt đầu quạo

" thằng oắt này để em xử lí đại ca, cho em 1 phút 30 giây " một thằng từ trong đi ra nói, rồi người đô con nhất trong đám đó cười khinh rồi ừ một cái, thằng đó liền lao thẳng vào Mikey định đấm một quả ăn ngay nhưng hắn nghĩ Mikey là ai? là Mikey bất bại đấy, anh chặn ngay được nắm đấm của tên này và đấm vào mặt khiến cho nó ngất tại chỗ 

" bọn mày lên đi, tao giết hết " Mikey trừng mắt nhìn bọn đó đang ngơ ngác " không..không thể nào...Kadi của chúng ta mà thua một tên oắt như vậy ư? nó từng thắng được cả một thằng đô con cơ mà? hôm nay nó bị sao vậy..? một thằng lên tiếng, anh nhìn bọn nó chán nản rồi nhìn thằng đô con nhất rồi chỉ tay thẳng mặt 

" ra đây đánh với tao, để tao xem mày thế nào.. " Mikey nói, tên đó nghe vậy liền cười lớn rồi tiến lại gần Mikey " hảaaaaaaaaaa? mày tưởng đánh lại thằng kia là lên mặt với bố mày hả? đừng giỡn mặt, dell muốn bị tao đánh cho bame nhận không ra thì khôn hồn cúi xuống liếm giày cho tao " nói rồi gã túm áo Mikey lên cười khinh, Mikey thấy vậy gạt tay gã ra cúi gầm mặt ' Michy..bọn này thật ngu ngốc nhỉ? ' 

" sao nào? muốn liếm giày cho tao hả? " gã cười khinh nói, bọn đàn em của gã nghe vậy cũng cười theo nhưng rồi sau đó * bụp * một tiếng động lớn vang lên " cái dell... " gã ôm bụng quỳ xuống " chưa biết đứa nào mới là đứa phải liếm giày đâu " Mikey khinh bỉ nói

" thằng khốn " gã hét lên rồi định đấm vào mặt anh nhưng anh cản lại được và cho gã một cú và mặt khiến gã ngã nhào ra sau, bọn đàn em thì sợ hãi không dám làm gì, anh đi đến lấy chân đạp vào mặt gã một cái, rồi hai cái, ba cái, khiến mặt gã be bét máu, bọn đàn em có thằng sợ quá ngất đi, có thằng thì sắp ra quần đến nơi, nhưng rồi anh dừng lại rồi lườm bọn nó

" chán ngắt...cầm hai thằng này đi rồi cút... " Mikey quay lưng đi nhưng không quên nhắc bọn chúng, rồi đi ra kiếm chỗ nào đó ngồi " mệt quá...nhắm mắt chút thôi..chắc không sao đâu ha..? " nói rồi anh nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay

" Má nó, bọn này ở dơ vãi, rác cứ chất thành đống, đã vậy rồi người đi vứt lúc nào cũng là mình, clm " một giọng nói vang lên, là Michi, cậu hai tay xách hai bao rác chuẩn bị đi vất thì gặp cảnh tượng có cái xác nằm trong bãi rác

" ôi mẹ ơi hết hồn, clm thằng cha nào nằm đây vậy??? " Michi ném hai bao rác qua một bên rồi lại gần " ah..Mikey..? " khi nhìn thấy mặt thì cậu khựng lại, trên áo anh có vết máu, tay cũng vậy, đến cả dép cũng có, đã thế còn nằm ở bãi rác???

" nó chết chưa nhỉ? " cậu lấy cành cây chọc chọc vào tay Mikey rồi lại gần xem, " ũa khoan đây có phải máu nó đâu??? mà vén áo lên xem có bị thương không cho chắc, dù gì cũng một mạng người... " nói rồi cậu đưa tay định vén áo Mikey lên thì "..ah.." một cánh tay nắm chặt lại khiến cậu giật mình có chút đau kêu lên

" mày là ai? mày định làm gì tao? " trong mơ hồ Mikey nhìn lên hỏi, rồi anh khựng lại " Ta..Takemichy? " anh thấy hình bóng quen thuộc ấy của cậu không tự chủ được mà kéo cậu về phía mình rồi ôm chặt, hít lấy hít để mùi hương của cậu ' ha..đúng mùi hương này rồi..dịu nhẹ và thơm hơn mấy cái mùi nước hoa gớm giếc của mấy ả đàn bà cứ suốt ngày õng ẹo bên cạnh mình..đã lâu rồi mình chưa ngửi lại nó.. ' anh ôm chặt khiến cậu khoogn thể di chuyển được 

" ũa gì zợ? ũa..ũa gì zợ? " Michi hoang mang lảm nhảm, " xin lỗi...cho tao ôm mày chút thôi..tao không có ý gì đâu..tao xin mày đấy.." anh nói với giọng có chút khàn, cậu nghe vậy liền ngồi im trong vào tay của anh

10p....20p....30p cứ thế trôi qua ' ôm một chút là thế hả??? ' Michi nghĩ thầm, nhưng Mikey vẫn cứ ôm chặt rồi còn dụi mặt vào cổ cậu nữa chứ, nó nhột khiến cậu run người hết lần này đến lần khác ' ũa rồi mình còn phải ngồi đây đến bao giờ nữa?? ' Michi hoang mang-ing

" thôi được rồi đấy thả tao ra..ưm.. " chưa nói hết câu thì Mikey ngẩng đầu dậy hôn cậu, đưa lưỡi vào miệng cậu, quất quýt lưỡi cậu rồi hút hết mật ngọt "..ưm..ư " cậu không nói được gì cả cũng không thể phản kháng ' toàn mùi bia...nó uống bia ư? nhưng tại sao chứ? mình nhớ nó đâu thích uống bia đâu..? ' cậu nghĩ thầm

Được một hồi khi cậu hết khi rồi thì cậu giãy đành đạch rồi ưm a ưm a la hét cho Mikey biết mình sắp chết đến nơi rồi, anh thấy vậy liền hiểu và tiếc nuối nhả ra kéo theo một sợi chỉ bạc gợi tình

" ha..hah.." cậu mệt mỏi thở hổn hển, nhưng thật lạ...từ khi cậu nghe những gì Mikey nói hôm trước, cậu đã bắt đầu nghĩ về Mikey nhiều hơn, rồi còn bây giờ nữa, tuy bị cưỡng hôn nhưng cậu không còn cảm giác chán ghét như trước nữa, cảm giác gì đây..?

" cảm ơn mày...có lẽ mày sẽ không bao giờ tha thứ cho tao đâu..nhưng tao mãi mãi sẽ không bao giờ bỏ cuộc" Mikey cười nói rồi hôn lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, cậu bị sự dịu dàng này làm cho ngượng chính người mà không tự chủ được dơ ngón trỏ chọc vào bụng Mikey khiến Mikey giật mình phụt máu à nhầm phụt nước dãi mới đúng =)) rồi ngất lịm

" mình nghĩ cái gì thế này??? " Michi hoảng loạn đứng dậy rồi chạy một mạch về nhà mặc Mikey nằm ở bãi rác lạnh lẽo một mình, và do Mikey thường đi xuyên đêm nên mọi người trong băng cũng quen rồi, cứ đợi sáng ra là anh tự vác mặt về thôi, tìm mất công :))

Còn phía Michi, bên Thiên Trúc vì thấy cậu lâu về liền hoảng loạn lấy nhang lấy bánh chuẩn bị cầu lạy xin lại cậu thì đúng lúc cậu về, cậu nhìn thấy cảnh này thì đứng hình " B-Ọ-N   T-H-I-Ể-U  N-Ă-N-G " cậu khinh bỉ nói còn họ thì dell quan tâm vui mừng chạy lại ôm cậu và từ đó dell cho cậu đi đổ rác nữa, Michi kiểu " ha, số đỏ ghê :v "

_end chap 13_

Nhanh trí gửi mấy tấm ảnh dìm mình dìm nó cho nó =))) 

đang zừa lòng và cảm ơn các cô vì 1k vote, yêu các cô <33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro