Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn hình nhỏ nhẹ giọng an ủi y, nó cảm thấy y thật khổ cả đời lao lực làm hết chuyện này chuyện kia , kể cả những việc khiến người khác ghê sợ y cũng làm.

Y chỉ muốn những việc mình làm sẽ giúp ích cho những người kia được hạnh phúc, nay cứ tưởng khi chết đi thì bản thân sẽ được giải thoát nào ngờ lại một lần nữa nhìn thấy tất cả mọi thứ mà y làm hiện đã đổ sông đổ bể.

Nó biết hết những việc đó nhưng giờ nó chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi y thôi.

Takemichi ngồi đó khóc gần cả tiếng,
tiếng nức nở thê lương vang lên, tiếng khóc đau đến xé lòng . Nước mắt tuôn rơi như mưa, từng giọt từng giọt tràn đầy đau khổ và bất lực. Đôi vai y run rẩy không ngừng, tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ họng. Những lần cố gắng trong bất lực, những nổi đau xé da xé thịt hiện về, từng hình ảnh, hành động, từng giọng nói như những lưỡi dao cứa sâu vào tim anh. Nỗi buồn như một cơn sóng cuốn trôi mọi thứ, để lại trong lòng Takemichi một cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng. Y cảm nhận được sự vô nghĩa của mọi cố gắng, như thể mọi hy vọng đã tan biến trong dòng lệ chảy dài.

Quả thật họ nói đúng Y thật vô dụng, vô năng, đáng lẽ anh nên chết đi thì hơn.
...
...
...

Y ngồi đó Khóc đến sưng đỏ cả mắt , nước mũi chảy tùm lum, nhìn vừa ngố vừa thương.

Màn hình nhỏ chỉ biết nhịn cười rồi lấy từ hư không ra một hộp khăn giấy ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho Takemichi.

" ... Ưm cảm ơn!" Nói bằng giọng mũi.
" Cho tui hỏi -Xì mũi nào _ xìiiiiiii,..hic - đây là đâu thế" đang nói thì màn hình nhỏ bảo y xì mũi.

Nó lau mặt lau mũi cho y xong thì đem những thứ kia biến đi, rồi lại lôi từ hư không ra mọi cái áo ấm và nguyên cái bàn sưởi . Nó bắt Takemichi ngồi vào đó rồi lại biến ra một bình trà ấm , bánh ngọt và quýt ngọt để lên bàn.

Nó lột vỏ quýt ra rồi đưa cho Takemichi.

" Cảm ơn cậu " Takemichi cười nhẹ,nụ cười mang hơi ấm của mặt trời, không biết là con gì nhưng nó chú đáo thật.

" Rồi xong! , tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu lúc nãy Takemichi... Nơi đây là The room is empty , nằm giữa ba thế giới , thiên giới, nhân giới và địa giới" nó vừa chải tóc cho y vừa nói.

" Ưm ưm , tôi muốn hỏi?! Tôi chết rồi mà sao lại không ở thiên giới hay địa giới mà lại ở đây?!" Khi nghe nó nói thì y lại thắc mắc.

" Đúng là cậu đã chết ở thế giới của cậu, nhưng do cậu bị nguyền bởi lời nguyền hắc ám , nó khiến Linh hồn cậu không thể chết, hay siêu thoát...." Nói đến đây thì nó bay ra trước mắt Takemichi.

" Đáng lẽ cậu sẽ phải quay về quá khứ cả trăm lần nữa để thay đổi tất cả, nhưng do lời nguyền đang yếu dần nên , nó khiến cậu phải chết sớm để tái tạo lại lời nguyền, nhưng do lần cuối cùng khi trở về quá khứ cậu đang vô tình để linh hồn lọt vào khe hở hư không nên lời nguyền biến mất và để cậu ở đây " nó chậm rãi giải thích cho y hiểu.

Xong thấy y gật đầu dường như đã hiểu thì nó nói tiếp.

"... Bây giờ cậu đang ở giữa những thế giới, và có lẽ là cơ hội cuối cùng để cậu có thể lựa chọn cách sống mới, một cuộc đời khác nếu cậu muốn."

Takemichi lắng nghe, nước mắt đã ngừng chảy, nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Y nắm chặt chiếc áo ấm mà màn hình nhỏ đưa cho, cảm nhận sự ấm áp len lỏi vào tim.

"Vậy... tôi có thể làm gì? Có thể sống một cuộc đời mà không cần phải chịu đựng đau khổ và thất bại nữa không?" Takemichi hỏi, giọng vẫn còn vương vấn nỗi buồn.

"Đúng vậy, cậu có thể chọn một con đường mới. Nhưng trước hết, cậu cần phải hiểu rằng cậu không hề vô dụng hay vô năng. Những gì cậu đã làm đều có ý nghĩa và đã giúp nhiều người. Chính điều đó mới làm cậu đặc biệt," màn hình nhỏ đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn Takemichi.

"Nhưng tôi đã thất bại... tôi không thể thay đổi được gì..." Takemichi cúi đầu, giọng nghẹn ngào.

"Không phải ai cũng có thể thành công ngay lập tức. Những gì quan trọng là cậu đã không từ bỏ, và chính điều đó đã làm nên giá trị của cậu. Cậu đã chiến đấu với cả trái tim mình, và điều đó không bao giờ là vô nghĩa," màn hình nhỏ nói, giọng tràn đầy sự kiên định.

Takemichi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy nước mắt nhưng lần này là của hy vọng. "Cậu nói đúng... tôi đã cố gắng hết sức. Và nếu có cơ hội lần nữa, tôi sẽ không ngại đối mặt với thử thách."

Màn hình nhỏ mỉm cười, "Tốt, cậu đã sẵn sàng. Vậy thì hãy đứng lên và chọn con đường mới của cậu. Tôi sẽ ở đây, giúp đỡ cậu từng bước một."

Takemichi đứng dậy, đôi mắt sáng rực với sự quyết tâm. Y biết rằng, dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, y sẽ không bao giờ đơn độc nữa. Và lần này, y sẽ sống không chỉ cho bản thân, mà còn cho những người mà y yêu quý.

Màn hình nhỏ mỉm cười và nói với Takemichi, "Ta sẽ đưa cậu trở về quá khứ, nhưng lần này cậu có thể rơi vào bất kỳ độ tuổi nào từ 18 đến 1 tuổi. Nhiệm vụ chính vẫn do cậu tự lựa chọn, nhưng sẽ có một nhiệm vụ phụ: cậu phải loại bỏ kẻ xâm nhập từ một thế giới khác."

Takemichi nhìn màn hình nhỏ với ánh mắt quyết tâm. "Vậy thì tôi phải chuẩn bị kỹ càng hơn. Tôi sẽ không để bất cứ ai phá hoại cuộc sống của những người mà tôi yêu quý."

Màn hình nhỏ gật đầu, "Đúng vậy, nhưng hãy nhớ rằng cậu không đơn độc. Ta sẽ luôn ở đây để hỗ trợ cậu. Cậu sẵn sàng chưa?"

Takemichi hít một hơi thật sâu và gật đầu. "Tôi đã sẵn sàng. Hãy đưa tôi về quá khứ."

Màn hình nhỏ vẫy tay, tạo ra một vòng xoáy ánh sáng bao quanh Takemichi. "Hãy nhớ, cậu có thể rơi vào bất kỳ độ tuổi nào, và nhiệm vụ của cậu là tự cậu quyết định. Nhưng nhiệm vụ phụ là quan trọng, cậu phải loại bỏ kẻ xâm nhập để bảo vệ thế giới này."

Ánh sáng bao quanh Takemichi ngày càng mạnh mẽ, và trước khi y kịp nhận ra, mọi thứ xung quanh y mờ dần và biến mất. Khi ánh sáng tắt, Takemichi nhận thấy mình đã trở lại quá khứ, nhưng y không biết mình đang ở độ tuổi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro