Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không còn tiếng bước chân dồn dập hay tiếng thở hồng hộc đứt quãng bên tai. Lúc này, hắn mới dừng lại , chậm rãi đưa tay quệt những giọt mồ hôi lấm tấm vương vãi trên mặt.

Bao trọn hắn là màn đêm u tối cùng ánh đèn điện chập chờn liên tục nhấp nháy khiến lòng người có cảm giác cô đơn đến cùng cực.

Làn gió mùa hạ vi vu thổi qua, mái tóc nhẹ nhàng cuốn bay theo chiều gió. Nó len lỏi chạm vào da thịt xoa dịu tâm hồn hắn, chốc lát sự mệt mỏi tích tụ bao ngày liền biến mất giống như vừa được gột rửa sạch sẽ.

Thoải mái thở phào một cái, nụ cười bán nguyệt vô thức nở rộ cũng nhanh chóng vụt tắt.

Cả cơ thể mất thăng bằng chao đảo ngã xuống, cơn đau bất ngờ ập tới, lồng ngực bị vật nặng đè lên.
Bóng đen chợt bật dậy, sắc kim rực rỡ nổi bật giữa đêm đen, hắn ngơ ngác, ngỡ ngàng nhìn đối phương.

Từng giọt lấp lánh tựa ánh sao đêm lặng lẽ rơi xuống khóe mi hắn, lăn dài một đường rồi vỡ tan, hòa mình với cát bụi.

Takemichi nắm cổ áo hắn, giữ nguyên tư thế ngồi ở người hắn ra sức chèn ép, ngăn chặn mọi lối thoát.

- Tại sao... Tại sao lại tránh mặt tao ? - Cậu gằn giọng, ánh mắt muốn xuyên thủng cả bức tường sắt đá do chính hắn tạo dựng.

Chifuyu không nói, dứt khoát dùng vũ lực kéo cậu rời khỏi người hắn. Cảm xúc duy nhất hắn bộc lộ là sự ghét bỏ, khó chịu đến đau lòng.

Đương lúc hắn bỏ đi, Takemichi tóm lấy cổ tay hắn buộc hắn phải dừng bước. Mái tóc che khuất gương mặt, không thể thấy rõ cảm xúc hiện tại, cảm nhận được vị nước mắt mặn chát rõ ràng trong khoang miệng, cổ họng cậu nghẹn đắng.

- Đừng đối xử với tao như vậy. Làm ơn... Nó đau lắm, cộng sự.

Hắn lạnh nhạt hất tay cậu ra, thô bạo bóp chặt cằm cậu, giọng chứa đầy sự mỉa mai.

- Loại ghê tởm như mày có đủ tư cách để được tao tha thứ sao ? Nói xem, cái thân thể bị người khác chạm qua có cảm giác thế nào ? Nếu có thể lựa chọn thêm lần nữa, ngày hôm ấy tao tuyệt đối sẽ không cứu mày.

Hắn cười cợt buông ra, nói một cách hoa mĩ hơn là thẳng tay ném cậu xuống đất. Nghiêng người chuẩn bị rời đi, hắn hạ giọng cảnh cáo, tròng mắt xuất hiện vài tia máu đáng sợ.

- Biến đi, sau này đừng để tao nhìn thấy mày.

Lồm cồm bò dậy, cậu vẫn kiên cường vững vàng ở phía sau hắn nhận lỗi, mặc cho bộ dạng bây giờ cực kì thảm hại.

- Tao biết mình không đúng, tao xin lỗi.

Nội tâm khẽ dao động, hắn bấu chặt tay đè nén thứ cảm xúc trực trào. Đôi đồng tử sắc lẻm đột ngột hướng vào cậu, hắn cong môi chế giễu.

- Không, mày không sai. Vốn dĩ ngay từ đầu định mệnh sắp đặt hai ta gặp nhau đã sai rồi.

Lời vừa thốt ra, hắn tự hỏi bản thân rốt cuộc câu nói này dành cho cậu hay là hắn đây.

Nhìn tới lòng bàn tay bị cấu đến bật máu, hắn chỉ cười nhạt một tiếng sau đó bỏ đi.

Đến cuối cùng, chúng ta vẫn là hai người xa lạ bước trên dòng đời của nhau.

Chifuyu, hắn từ bỏ rồi...

Takemichi đứng chôn chân tại chỗ, tinh thần suy sụp nặng nề, không trụ nổi mà ngồi bệt xuống dưới đất. Vô hồn đưa tay chới với theo bóng hình hắn, miệng liên tục lẩm bẩm gọi tên hắn. Bất quá, lại giống hệt hai đường thẳng song song vĩnh viễn không thể chạm tới.

Trái tim từng chút từng chút tan vỡ, Takemichi chua xót thu tay về ghì chặt nó ở lồng ngực, đau nhói vô cùng.

- Không đuổi theo à ? - Câu nói đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trong tim, Takemichi bật khóc nức nở.
Có ích gì chứ ? Cậu và hắn sẽ quay về như lúc ban đầu sao ?

Câu trả lời là...

KHÔNG THỂ

Người nọ chìa chiếc khăn trắng tinh tế trước cậu, Takemichi phản xạ có điều kiện ngước nhìn. Càng bất ngờ hơn khi nhận ra hắn chính là tổng trưởng hiện tại của Ba Lưu Bá La, Hanma Shuji.

Cậu mau chóng thu tay lại nhưng tất cả đã quá muộn. Trên chiếc khăn có sử dụng loại thuốc mê cực mạnh, vừa nãy không đề phòng mà cậu đã lỡ hít phải nó. Thuốc mê phát huy tác dụng rất nhanh, Takemichi mất ý thức ngã xuống. Hanma đứng ở một bên nâng khóe miệng, ánh trăng chiếu rọi càng tăng thêm vẻ quyến rũ nơi đầu môi.

- Ngủ ngon nhé, người hùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro