「2」 Làm quen và giải cứu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Lưu ý nhỏ:
'...'⇾Lời nói của nhân vật.
"..."⇾Suy nghĩ.
(...)⇾Lời của tác giả.
|...| ⇾Hành động+tiếng động.
▬▬ι═══════ﺤ-═══════ι▬▬
   Hôm nay trời quang mây tạnh, không nắng cũng không mưa là ngày rất yên bình đối với mọi người nhưng nó rất tồi tệ đối với em. Mới mở mắt đã hôn thắm thiết đất mẹ, bước vào nhà vệ sinh thì gương nứt, vừa xuống nhà thì vấp không khí nên té sml, ba má đi công tác 2 tuần sau mới về, nướng bánh ăn thì bị khét, chuẩn bị đi thì giày đứt quai...em đang tự hỏi nhân sinh xem mình đã làm gì mà nghiệp cứ bám lấy em. Em chỉ đành thay đôi giày khác mà đi, vừa ló mặt ra thì thấy Hina đang đứng đợi mình.

-'Chào buổi sáng Take-chan, mình cùng đi học đi.'

-'A chào buổi sáng Hina-kun.'

   Thế là em cùng anh đi đến trường, trên đường đi tự nhiên có con mèo đen cứ nhảy qua nhảy lại trước mặt em. Em thấy hơi lo rồi đếy, bỏ qua con mèo ấy em cầm tay Hina chạy một mạch tới trường mặc cho con người ấy ú ớ không hiểu dụ gì.

-'Take-chan à chậm lại chút đi chạy nhanh quá đó!'
-"Lỡ té thì sao anh lo lắm đấy."

-'A em xin lỗi.'

   Em nghe anh nói vậy nên giảm dần tốc độ. Thấy em chạy nhanh như vậy anh mới tò mò hỏi:

-'Có chuyện gì sao?'

-'Ờ thì em thấy hôm nay em gặp toàn chuyện gì đâu không á, từ trong nhà cho tới ngoài đường lun.'

   Em vừa nhìn xung quanh vừa trả lời anh, anh thấy vậy liền cười và động viên và hứa sẽ không để chuyện gì xảy ra với em. Em nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn, rồi hai đứa tay trong tay đến trường. Tới trước cửa lớp thì hai người chào tàm biệt nhau, em bước vào lớp tới chỗ của mình rồi ngồi nói chuyện với đám bạn một chút.

   Em đang ngồi ngắm chim ngoài cửa sổ thì ngoài hành lang có tiếng động kèm với tiếng nói của giáo viên.
                       |Xoạch |

   Trước cửa lớp là hai người con trai một cao một lùn, họ hình như đang tìm gì đó. Cậu trai lùn lùn nhìn thấy em liên kêu lên:

-'Tìm thấy rồi!'⇾Mikey

-'Hai cậu là học sinh trường nào sao lại ở đây, đang trong giờ học đấy hai cậu kia.'⇾Giáo viên

-'Đi chơi thôi Takemicchi.'⇾Mikey

-'Sao cơ'⇾Takemichi

   Chưa kịp ú ớ thêm câu nào thì em đã bị bế đi. Draken bước lại chỗ em và bế em theo kiểu công túa ra khỏi lớp. Em thấy mình bị một người con trai bế thì ngại dữ lắm, ra khỏi cửa lớp còn thấy cảnh tượng ngượng chín mặt. Trên hành lang là hình ảnh các anh năm ba nằm la liệt lộ cả quần trong có người còn mặc nguyên con hồng cánh sen có thêm trái tim nữa. Em lấy tay che mắt mình lại ấp úng muốn lên tiếng. Draken thấy em vậy liền giải thích:

-'Ồ cái này do bọn nó cản đường nên tôi mới tẩn bọn nó.'

   Em không biết nói gì hơn nên đành im lặng. Đang tự khóc trong lòng thì em thấy có hơi tưng tưng, định hình lại em thấy đám lớp trên đang nằm sấp dưới đất và hai thằng yanglake này đang đi trên bọn họ. Sau một hồi im lặng em lên tiếng bảo tên to con nào đó cho em xuống.

-'Anou...có thể cho tôi xuống được không?'

   Anh cũng đặt em nhẹ nhàng xuống, em vừa bước xuống thì thấy hình bóng của Hina đang hậm hực đi tới đứng trước mặt Mikey và rồi...
                        |Chát|

   Em đơ tại chỗ, mọi người đang hóng hớt cũng shock không kém. Hina nắm lấy tay em kéo em đi.

-'Không cần phải làm theo lời bọn nó anh sẽ bảo vệ em nên đi thôi Takemichi.'

-'C-chờ đã Hina-kun.'

   Chưa để anh kéo em đi thì Draken đã giữ tay Hina lại và buông lời đe dọa.

-'Này mày tưởng đánh người ta xong rồi có thể bỏ đi dễ dàng vậy sao'

   Em nhìn Mikey đang xoa mặt kia và nhìn Draken đang giữ tay Hina mặt đầy gân máu khiến em hơi run nhưng nếu không làm gì thì Hina-kun sẽ bị đánh mất. Em lấy hết can đảm hất mạnh tay Draken ra xoay người lại che chắn cho Hina, em run rẫy lên tiếng:

-'Đ-đ-đừng đụng vào Hina-kun, cậu ấy không có cố ý đâu.'

-'Hả?!'

   Draken nhìn thẳng vào người con gái đang run rẫy mà vẫn che chắn và bảo vệ cho người con trai phía sau kia vừa thấy buồn cười vừa...quen thuộc? Mikey không nói gì bước tới trước mặt em khiến tim em đập nhanh hơn. Đứng trước mặt em anh ta giơ tay lên và nói:

-'Mày muốn chết kiểu nào?'

   Em sợ hãi nhắm nghiền đôi mắt, chờ cú đấm ấy giáng xuống nhưng...không có đau. Em mở mắt ra nhìn người con trai đang xoa đầu em mà cười.

-'Tao không bao giờ đánh con gái đâu.'

-'C-cảm ơn?'

   Em nghe Mikey nói vậy cũng buông lỏng người và cảm ơn Mikey, em không hiểu sao lại cảm ơn ngươi ta nữa nhưng có thể nói là phản xạ tự nhiên đi. Mikey bỏ tay ra khỏi đầu em đi tới chổ Draken và nói gì đó mà em không nghe được, em cũng quay lại giải thích với Hina là họ không phải người xấu nên bảo anh đừng lo. Hina biết mình đánh nhầm người nên xin lỗi Mikey, anh cũng chỉ cười cười cho qua. Hina nói chuyện với Mikey bỏ em đứng với Draken, em ngước nhìn Draken nghĩ trong đầu người gì mà cao vậy. Draken nhận thấy có ai đang nhìn mình liền nhìn thử xem là ai, mắt hai người chạm nhau Draken nhướng mày.

-'Mặt tôi dính gì sao?'

-'A- không phải chỉ là...ừm xin lỗi vì hồi nãy hất tay cậu hơi mạnh.'

-'Ah! Không sao...mà tôi chưa giới thiệu nhỉ tôi tên Ryuguji Ken cứ gọi là Draken. Còn người kia là Sano Manjirou hay còn gọi là Mikey.'

-'Tôi tên Hanagaki Takemichi và kia là Tachibana Hinata bạn tôi, hân hạnh làm quen Draken-kun.'

   Em xin lỗi Draken về vụ hồi nãy, anh cũng không để ý lắm rồi anh giới thiệu về bản thân và người con trai đi cùng. Em cũng vui vẻ giới thiệu về mình và cậu bạn thanh mai trúc mã của mình còn bonus thêm nụ cười cực phẩm khiến tim ai đó vừa lệch nhịp.

|Thịch|-"G-gì vậy, mày sao vậy nè Draken!!!'

   Em để ý thấy mặt Draken có chút đo đỏ liền hỏi xem anh có phải bị cảm rồi không, anh chỉ trả lời cho qua và quay đi chổ khác. Em cũng không nói gì thêm, sau một hồi đứng đợi thì em thấy Hina đi lại chổ em rồi dặn dò đủ thứ:

-'Take-chan à nhớ không được để mình bị thương nghe chưa, có nguy hiểm thì cứ việc chạy đừng có làm liều đấy...còn nữa hai người mà làm gì Take-chan thì tôi sẽ không để yên cho đâu đấy.'

-'Biết rồi biết rồi'

   Mikey đáp lại Hina rồi kéo em đi, sau khi ba người đi khuất Hina luyến tiếc bước vào trường. Hiện giờ Mikey đang chở em còn Draken đạp xe song song với họ, suốt dọc đường đi Mikey cứ muốn làm bạn với em cho bằng được Draken phụ họa theo nên em phải trở thành bạn của hei thèng chết dẫm này.

   Cả ba cười bói rất vui vẻ, sau nột lúc thì họ dừng xe ngay chỗ gần bờ sông. Họ hóng gió một lúc thì Mikey lên tiếng:

-'Không thắc mắc sao?'⇾Mikey

-'Thắc mắc gì cơ?'⇾Takemichi

-'Thì vì sao bọn tôi lại muốn làm bạn với cô.' ⇾Mikey

-'Làm bạn cũng cần lý do sao?' ⇾Takemichi

-'Cô bị ngốc hay gì à đồng ý làm bạn với bọn này mà ko biết lý do vì sao ư, ko sợ bọn này lừa bán à.' ⇾Draken

   Mikey hỏi em ko thắc mắc vì sao họ lại làm bạn với em, mà câu trả lời của em khiến cho Draken chỉ biết lắc đầu ko hiểu là con người này bị ngốc hay là quá vô tư đi. Em nghe vậy chỉ biết cười trừ.

-'Vậy cho tôi biết lý do đi' ⇾Takemichi

-'Ừ thì...cô rất giống một người mà tôi rất quý.' ⇾Mikey

-'Cậu ấy rất liều lĩnh, tốt bụng và kiền cường chỉ tiếc rằng...cậu ấy ko còn ở đây nữa' ⇾Mikey

-'K-không lẽ cậu ấy-' ⇾Takemichi

-'Ừ cậu ấy đã biến mất sau tai nạn khốn khiếp đó, không ai tìm được xác cậu ấy hay bất kì thứ gì còn xót lại.' ⇾Mikey

-'Họ cho rằng cậu ấy đã chết và từ bỏ điều tra.' ⇾Mikey

   Mikey ngửa mặt lên trời và nói, em cũng ko biết làm gì hơn. Em nhìn cậu trai ấy tay không tự chủ mà đưa lên xoa đầu anh, cả ba đều sốc nhất là Mikey vì từ trước giờ ngoài người anh quen và cậu ấy ra thì ko ai dám xoa đầu anh. Em lập tức rút tay lại và xin lỗi anh.

-'T-tôi xin lỗi.'

   Mikey nhìn em bối rối xin lỗi và gương mặt ấy...nó rất giống. Mikey cũng ko nói gì thêm anh đứng dậy bước tới chỗ Draken đứng để lại một câu rồi cả hai chào tạm biệt em và đi mất.

-'Cùng tôi tạo nên thời đại của bất lương và trở thành bất lương số một thế giới nhé!'

   Em cũng đứng dậy và đi về, trên đường đi câu nói của Mikey cứ quanh quẩn trong đầu em, hình như em đã từng nghe qua câu nói này ở đâu rồi thì phải. Mải mê suy nghĩ về câu nói ấy mà em bị lạc cmn đường và giờ em cũng ko biết mình đang ở đâu. Đang khóc trong lòng thì em nghe đâu đây có tiếng cầu cứu của phụ nữ và tiếng cười của đàn ông, em lần theo tiếng kêu tới chỗ đó và cảnh tượng trước mặt làm em rất phẫn nộ. Một đám người đang cưỡng #### một cô gái và bên cạnh ấy có một người con trai đang bị trói lại bị ép xem cảnh ấy. Em nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, sau khi đưa cho cảnh sát thông tin cần thiết thì em tìm quanh thấy có cây gậy. Em nhặt cây gậy lên và chạy nhanh đến đập thẳng vào đầu tên đang xé áo cô gái, cả đám kia rất hoảng hốt khi thấy em. Sau khi hoàn hồn lại tính đánh lại em thì nghe có tiếng xe cảnh sát nên bọn chúng liền bỏ chạy.

-'Mẹ khiếp con khốn nhớ mặt bọn tao đấy.'

-'Mặt xấu như chó mà bắt tôi nhớ có cho vàng cũng không thèm.'

   Em cởi trói cho cậu trai, cảnh sát cũng giúp em một tay đỡ cậu ta lên xe chở đi cấp cứu và lấy khăn che cho cô gái. Em tính rời đì thì sực nhớ mình ko biết đây là chỗ nào nên em leo lên xe chung với cô gái ấy có gì nhờ cách sát chở về giùm. Em lên xe ngồi bên cô gái và trấn an cô.

-'Chị đừng lo không sao nữa rồi.'

-'Cảm ơn em nhiều lắm nếu không có em có lẽ bây giờ chị đã-'

-'Chị đừng nói vậy em chỉ gọi cảnh sát thôi mà hên mà cảnh sát đến kịp ấy chứ.'

-'Nhưng vẫn cảm ơn em có gì sau này chị sẽ trả ơn em sau.

-'Không sao là tốt rồi ko cần trả ơn em đâu.'

   Cảnh sát đưa họ đến bệnh viện và gọi điện cho người nhà của cô gái và cậu trai. Em tính ra về thì cô gái ấy hỏi tên em.

-'Em cho chị biết tên đi để chị còn trả ơn-'

-'Không cần thiết phải vậy đâu, giúp người là điều đương nhiên mà và em là Hanagaki Takemichi ạ.'

   Em nói tên mình cho cô gái và đi tới chỗ cô cảnh sát và hỏi đường, cảnh sát cũng nhiệt tình đưa em về tận nhà, em cảm ơn cảnh sát rồi vào nhà và khóa cửa. Em vào bếp thì thấy tờ giấy ba mẹ em để lại, hình như họ phải đi công tác nên tạm thời em phải ở nhà một mình trong 2tuần. Em cũng không nghĩ gì nhiều nên bỏ tờ giấy ấy đi và đi thay đồ. Sau khi nấu ăn cho mình và ăn uống xong thì em nhắn tin với Hina và đám Akkun một lúc rồi mới tắt đèn đi ngủ.

                          °HẾT°



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro