Chương 1: Sinh nhật vui vẻ Takemichi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Happy birthday to you~

Happy birthday to you~

Happy birthday ... Happy birthday~

Happy birthday to my babe!

_______________________

- Oaa, mọi người thật sự chuẩn bị hết chỗ này sao? "Mà babe là cái vẹo gì?"

Chưa ai kịp đáp lại thì đã bị Mikey dành luôn lời nói với vẻ ta đây, vô cùng tự hào, nhưng cũng có phần nhõng nhẽo:

- Là đích thân tao chuẩn bị cho mày đó Takemitchy, khen tao đi, đi~

Draken nghe mà muốn như hóa rồ, cãi lại hẳn tổng trưởng:

- Oi oi, mày đang nói cái đéo gì vậy hả cái thằng "chibi" kia? Muốn giành hết công của cả bọn à! Bộ muốn chiến sao?

- Ken-chin có ý kiến sao? Muốn chiến à, cũng được thôi, xử ngay ngoài kia luôn nhỉ? "Gì chứ? Đừng tưởng tao sẽ nhường cho mày dù tao thân với mày"

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, ngột ngạt đến khó thở khiến ai cũng không muốn ngăn cản, họ bất lực với hai người trước mặt rồi. Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu mà, đâu phải ngày để hai người họ đánh nhau đâu chứ. Không thể chịu nổi nữa, cậu cứ thế tiến lên chắn ngang cuộc cãi vã rồi mắng thẳng vào mặt:

- Hai đứa mày làm gì vậy hả, hôm nay sinh nhật tao mà, mọi người phải vui vẻ, đoàn kết với nhau chứ! Đây là năm đầu tiên tao cùng ăn sinh nhật với bọn mày mà!

Không ngờ được, cả đám như chết lặng trước câu nói của Takemichi rồi quay sang tự thầm trách bản thân. Càng không thể tin cậu dám ngăn cản hai thằng kia, dù ai cũng biết hiện giờ cậu đang cực kì sợ đây, nước mắt còn sắp tuôn ra rồi kia kìa. Họ chưa rơi vào tình huống nào như thế này, dù có giỏi đánh nhau đến mấy thì trường hợp này cũng quá sức với họ rồi.

Mitsuya là người bình tĩnh nhất, anh tiến gần lại và nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ôn nhu hết mức:
- Rồi rồi, Takemichi mày có đừng khóc đấy nhé, mau ra thổi nến đi không nó chảy hết là không ăn được đâu!

- Được rồi, nghe mày.

Cậu liền lau nước mắt rồi chạy lon ton đến chỗ cái bánh và thổi nến. Bọn kia thấy Takemichi như vậy thì nhẹ nhõm hẳn, qua sang giơ ngón cái cho Mitsuya như để cảm ơn. Thấy vậy Mitsuya quay sang nhìn với ánh mắt khinh bỉ, miệng còn lẩm bẩm "Bọn hèn".

Ựa

Nhục nhã quá - họ đã nghĩ vậy đấy.

Mikey muốn đổi chủ đề liền hỏi cậu:

- Mày ước gì vậy, Takemitchy?

- Bí mật

- Nhưng tao muốn biết mà~ Đi mà, đi mà,...

Đây rồi, mode trẻ con của tổng trưởng lại xuất hiện rồi. Mỗi tội, Takemichi quá ngây thơ nên:

- Được rồi, tao nói tao nói

- Yayy !

- Tao ước Toman và tất cả mọi người đều có thể đồng hành cùng với tao suốt đời, ai ai cũng đều hạnh phúc và vui vẻ cùng nhau. Chỉ vậy thôi.

Cậu là một người quá trong sáng và thuần khiết.

Chính thời điểm đó, cả bọn trong căn phòng đó đều cảm thấy lồng ngực đang đập nhanh vô cùng, chỉ có điều họ không hiểu nổi cảm xúc này là gì.

------------------------------

- Đây là lần đầu tiên mày và bọn nó cùng ăn sinh nhật á? Mấy gương mặt với tình huống này tao chưa thấy ở bọn nó lần nào hết? "Lạ vậy, chẳng lẽ..."

- Tao đang hãi lắm đó, mày còn cười gì.

-... Này

- Sao vậy?

- Lại "đang" rồi kìa Takemichi.

- À ... vâng.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Happy birthday to you~

Happy birthday to you~

Happy birthday ... Happy birthday~

Happy birthday to my babe!

-------------------------------------

Chifuyu lên tiếng đầu tiên:

- Từ bây giờ mày sẽ chính thức được 27 tuổi rồi nhỉ? Nên bọn tao đã chuẩn bị cho mày những món quà đặc biệt hơn những năm trước đó!

- Thật sao? Cảm ơn bọn mày nhé

Mikey đặt lên bàn 1 cái khóa rồi lại mỉm cười nhìn cậu nói nhẹ nhàng:

- Lâu lắm rồi mày chưa lái xe "Bab" của mày phải không, tao chắc nó cũng nhớ mày lắm đấy Takemitchy! Ken-chin và tao khổ sở với nó lắm đấy.

- Sửa nó cho mày đấy!

- Lần cuối lái nó là 10 năm trước hay sao ý nhỉ? (Do lần nghịch ngu nên nó bị hỏng rất nặng) Cảm ơn đã sửa lại nó nhé, Draken, Mikey

- Không biết mày có phiền khi lần này nhiều người đến dự sinh nhật của mày hơn mấy lần trước không nhỉ? Dù sao thì đây là quà của tao! Tao sẽ rất vui nếu mày mặc nó thường xuyên đấy.

- Đúng là Mitsuya-kun có khác, cái áo len tự đan này khỏi chê luôn rồi. Mà càng đông càng vui thì tốt hơn chứ sao!

- Năm nay đổi gió tí đi nhỉ? Cùng đi ăn ramen nhé cộng sự.

- Ủa, có khác với năm ngoái sao? Năm nay mày muốn ăn quán nào, cộng sự?

Bỗng một người với mái tóc đen vàng tiến tới. Đạt lên bàn kính một cái lọ, tiếng cậu ta trầm trầm:

- 1000 con hạc cho mày. Tao cố lắm đó! Nên ước gì đó đi.

- Kazutora-kun, lâu lâu không gặp mày nên tao thấy vui lắm. À 1000 con hạc sao, đợi tao tí

Cậu chắp tay lại, thì thầm lời ước trong đầu.

Còn có rất nhiều quà và lời chúc từ những người khác. Tặng xong thì họ cùng nhau cắt bánh, nói chuyện, cười đùa rất nhiều, chơi trò chơi... quả là ngày sinh nhật lúc nào cũng vui hết. Trông ai cũng trưởng thành hết rồi, cả cậu cũng thế (có lẽ vậy?)

End-------------------

- Sao mày lại làm vậy?

.

.

.

.

.

.


Xẹt

Xẹt

Xẹt

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- A! Cuộn băng bị mắc vào nhau rồi.

- Hả, lại nữa hả Takemichi, lần thứ 3 trong ngày rồi đấy. Đưa đây tao sửa cho.

- Haha, xin lỗi đã làm phiền mày. Đây *đưa*

- Cái này có vẻ dễ hơn cái trước.

- Haha...

- Đừng có cười nữa, sau này cẩn thận chút đi. Xong rồi, trả mày đấy *ném*

Cậu hú vía, lúng túng chụp được cuộn băng. Quay sang gào lên nhưng tiếng có chút run:

- Mày nhẹ nhàng với nó một chút không được à, thằng nghiện Peyoung kia"Quan trọng lắm đó"

- Gì chứ, chỉ là một cuộn băng thôi mà. "Cái nickname củ chuối vậy"

-...

- "Chết mịa" Ờ ờm, t..tao xin lỗi.

- Không sao đâu.

Cậu mỉm cười tươi tắn với người kia. Một nụ cười đẹp nhưng nó như một viên đạn chói lóa đâm thẳng vào "tôi":

- Mày nói dối dở tệ

- A!

- Mày định hỏi "Làm sao mày biết? " chứ gì. Mày không có tài năng nói dối bẩm sinh đâu. Tao chắc đến thằng ngốc cũng biết mày nói dối.

- Gì chứ

Mặt cậu dần đỏ hết lên như quả cà chua, hai thì phồng lên nên giờ đây nhìn cậu như một cái bánh bao đậu đỏ vậy. Lúc giận mà cũng đáng yêu ghê~ Nhưng chưa đầy 1 phút sau, cơn giận liền tan trong gió, người đó nói rằng:

- Chấp nhận sự thật đi, Hanagaki Takemichi!

- ...

- Mày đã chết rồi... Takemichi

- Tao biết rồi...

Cuộn băng là kỉ vật duy nhất và cuối cùng về cậu trước khi bản thân biến mất khỏi thế gian. Họ đã đặt nó ở bia mộ của cậu 1 năm trước. Trong cái video cuối cùng ấy, lời thoại của cậu cũng chỉ là sự tưởng tượng trong đầu mà thôi.

Cả hai ngồi đấy rồi nhìn vào khoảng hư không, không ai nói một câu nào như một cách để an ủi chính tâm hồn họ.

_______________________

End chap 1

Câu hỏi: Người đó là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro