chỉ là một cuộc đi bộ trong rừng (DouTan/H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Luna_guna13
( đã beta )
WR: Tanjirou là trôn có lài, rape, thô tục, thằng cha Douma chịt xong bỏ người chạy

Bản tóm tắt:

"Uweh! Em không ngờ t biết điều đó, phải không? Nhưng thực ra ta biết rất nhiều, mọi người không bao giờ coi trọng ta..."
Con quỷ bĩu môi - móng tay của nó kéo dài xuống bụng cậu bé cho đến khi chạm đến quần đen.
"Vì em có bộ ngực đẹp như vậy, ta chắc chắn em cũng có một cái bướm nhỏ, đúng không?"

1.

Với hơi thở được kiểm soát, Tanjiro băng qua sông. Nước lạnh khiến cậu rùng mình, nhưng bản thân cậu bé không bận tâm - quá chai sạn với những trải nghiệm và quá trình rèn luyện của mình. "Chỉ một, hai... bước nữa thôi." Cậu lẩm bẩm với chính mình, mắt nhìn xuống chân và mũi hướng lên trời. Không có lý do cụ thể nào để cậu ra ngoài. Trận chiến với thượng huyền lục vẫn in sâu vào tâm trí cậu - cơ thể vẫn còn yếu ớt của cậu đang hồi phục sau trận chiến. ' Sẽ mất một thời gian để sức mạnh của mình trở lại...' Cậu trầm ngâm, mặc dù cũng không tìm thấy dấu vết cay đắng nào trong tâm trí mình. Cậu vui mừng .

Thật vui khi thấy Insouke và Zenitsu đã tỉnh lại và vui vẻ trước mặt mình, thật vui khi thấy em gái mình vẫn khỏe mạnh và còn sống.

Thật mừng vì mọi người đều sống sót.
Đổi lại, việc cậu hồi phục có mất một thời gian hay không cũng không quan trọng.

Với một cú nhảy khác, Tanjiro đáp xuống một khúc gỗ chìm một nửa - cơ thể đau nhức của cậu nhăn nhó vì tác động nhẹ. Có vẻ như cơ bắp của cậu thậm chí không thể chịu đựng được việc nhảy... Nhưng, điều đó ổn thôi.

Đó chỉ là vấn đề thời gian và sự kiên nhẫn.

Đúng vậy - kiên nhẫn, cậu thở ra - để không khí trong lành của khu rừng tràn vào tâm hồn mình.

Đó là một khung cảnh yên bình, tiếng chim hót ở đằng xa trong khi dòng nước nhảy múa một cách điêu luyện quanh những tảng đá bên dưới.

Cậu yêu thích nó.

Đã quá lâu rồi kể từ khi tâm trí cậu cảm thấy thoải mái, và không khí không có mùi hôi thối khó chịu. Máu và quỷ dữ rất... xâm phạm, cậu nghi ngờ rằng mình sẽ không bao giờ có thể thanh lọc giác quan khỏi chúng.

Và với một cú nhảy khác, cậu bé cố gắng đáp xuống một tảng đá phẳng - không bao giờ ngờ rằng mình sẽ vấp ngã. trong một cú nhảy đơn giản như vậy.

Tuy nhiên, cậu thấy mình đang đập mặt xuống đất - nuốt bùn trong khi đá cọ vào da.

" Ouw -" Tanjiro rên rỉ - giọng nói của cậu gần như không thoát ra khỏi phổi.

Điều đó vừa ngạc nhiên vừa kỳ lạ.

Với một cú quẹt thô bạo, cậu bé đã lau sạch hầu hết bụi bẩn, nhưng cậu cũng không thể tranh cãi về tình trạng khốn khổ của mình. Chỉ cần một cái liếc mắt đã cho cậu biết về tình trạng lộn xộn của quần áo mình... và, cậu không muốn làm phiền Aoi và các cô gái bằng bất kỳ công việc nào nữa.

Hoàn toàn là lỗi của mình.

Tanjiro nhăn mặt nhìn lại tảng đá, mong đợi tìm ra lý do cho sự sụp đổ của mình nhưng chẳng có gì cả.

Không có một nhánh cây nào cản đường cậu, vậy tại sao mình lại...

" Ồ ? Đó không phải là một tai nạn nhỏ dễ thương sao?"

Chưa bao giờ trái tim cậu ngừng đập - nhưng ngay lúc này cậu biết rằng nó đã ngừng đập.

Lạnh hơn bất kỳ cơn gió mùa đông nào, giọng nói đó làm nhột lưng cậu - mùi hương sắp tới của sự thờ ơ và... cái chết đang bao trùm cơ thể cậu.

Mới nãy trời còn nắng, nhưng bây giờ cậu không thể nhìn thấy một tia sáng nào cả.

' A-ai... ?' Cậu bé thậm chí còn không thể kết thúc câu nói trong đầu, cho đến khi một bàn tay nặng nề chạm vào vai cậu - chỉ riêng sự hiện diện của nó thôi cũng đủ đẩy cậu ngã xuống đất.

" Ờ ? Ta không biết là Sát Quỷ Nhân đã đánh bại thượng huyền lục lại câm... thôi nào, nói gì đi."

Giọng nói đầy vẻ trêu chọc, từng từ ngữ được kéo dài theo cách khiến Tanjiro muốn nôn.

Thứ này... cậu thậm chí không thể nhìn thấy nó, nhưng rõ ràng như ban ngày rằng đây là một trong những Thượng huyền .

'Bình tĩnh, hít thở! '

" Aww , thôi nào - ít nhất hãy quay đầu về phía ta. Ta không thực sự thích đàn ông nhưng em không nghĩ là em hơi thô lỗ sao? Em không thể cho ta xem mặt em được sao?"

'Bình tĩnh nào! Mình chỉ cần hít thở thôi! Hít thở nào, nào!'

Nhưng dù cố gắng nhớ lại hơi thở của mình, cố gắng kiểm soát bằng mọi cách trong tầm tay...Tanjiro vẫn thấy bất lực.

Cảnh tượng thanh Katana của cậu - được nhét thoải mái vào hông - chỉ làm cậu thêm đau khổ.

"S. không phải là người thích chơi một trò chơi, đúng không?"

Lạnh quá.

Toàn thân cậu run rẩy vì... sợ hãi , nỗi sợ hãi chết người mà cậu chưa từng cảm thấy.

Mắt cậu theo bản năng nhắm lại, cầu nguyện rằng Ác quỷ sẽ không ở đó miễn là hắn không nhìn thấy cậu. Như thể cậu đã bị thu nhỏ lại thành một đứa trẻ . Thành một cậu bé không thể ngủ nếu không có cha mẹ trấn an và hôn chúc ngủ ngon.

Chỉ đến bây giờ, hình ảnh gia đình và người em yêu quý của cậu mới hiện lên trong tâm trí cậu. Những nụ cười yêu thương của họ, những lời nói tử tế của họ... tất cả đều vang vọng trong tâm trí cậu - tra tấn cậu bằng sự dịu dàng không thương tiếc. Cậu ước mình có thể làm điều gì đó, bất cứ điều gì ! Giá như chỉ một trong những Trụ cột có thể giúp-

Nhưng lời cầu nguyện của cậu đã không được lắng nghe - sự tàn nhẫn của thế giới này đã kéo cậu trở về với thực tại, khi những chiếc móng tay sắc nhọn bấu chặt vào đầu cậu.

'Hắn ta định đập nát đầu mình ra...-!'

'Mình sắp chết mất! Trước khi mình kịp cứu Nezuko...!'

Nhưng áp lực xung quanh đầu cậu không bao giờ tăng lên.

Thay vào đó, bàn tay chỉ xoay cậu bé, làm cổ cậu ngẩng lên nhưng không làm cậu bị thương.

"Em biết không, ta nghĩ trò trốn tìm này rất vui, nhưng em bắt đầu làm ta thấy chán rồi."

Con quỷ giờ đã ở rất gần, mặc dù Tanjiro vẫn chưa mở mắt, cậu vẫn cảm nhận được nó - hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt cậu với sự dịu dàng đến đáng sợ khiến cậu muốn hét lên.

'Hắn đang ở ngay trước mặt mình.'

"Mở mắt ra."

Tanjiro không đủ can đảm để đặt câu hỏi về ý định đó cũng như không muốn làm Quỷ tức giận hơn nữa.

Giọng nói của hắn giờ đây lạnh như băng , sự vui tươi ngạo mạn trước kia đã không còn nữa.

Như thể Ác quỷ không hiểu được khái niệm về cảm xúc.

Không muốn chết trước khi đạt được mục đích cuối cùng, Tanjiro làm theo lệnh - tầm nhìn của cậu chỉ dần dần hiện ra do cường độ nhắm mắt trước đó.

" Ể ? Đẹp thật! Đỏ quá!" Giọng nói vang lên đầy thích thú.

Cậu không biết mình mong đợi nhìn thấy điều gì.

Có lẽ là sự biến dạng kỳ dị của da và cơ, có thể là sự đổi màu của sự sống với những chiếc răng nanh sắc nhọn đang mỉm cười với cậu... nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy... một khuôn mặt trông khá giống con người.

"Em thật xinh đẹp..."

Tanjiro hầu như không nghe thấy. Quá bận rộn với việc cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, để ý mái tóc dài màu bạc... vóc dáng cực kỳ cao và rộng, đôi mắt màu cầu vồng?

'Đ-đợi đã...con số đó-'

"Ta nghĩ ta sẽ có một chút vui vẻ với em."

Thượng huyền nhị

Đó có phải là...trò đùa không? Chắc chắn là mình chỉ cảm thấy buồn ngủ vì cú ngã - mắt cậu hẳn phải khó điều chỉnh với ánh sáng. Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
C-Chắc chắn rồi, đó chính là nó.

Không thể nào, con quỷ trước mặt cậu lại được xếp hạng thứ...hai?

H-Nếu vậy thì làm sao cậu có thể thoát khỏi tình huống này được?!

Phải huy động toàn bộ sức mạnh của cậu và đồng đội mới có thể đánh bại được kẻ đứng thứ sáu!

Cậu thở hổn hển khi một bàn tay lớn bắt đầu tò mò sờ soạng cơ thể cậu.

"N-Ngươi đang...làm gì thế-."

"Vậy là em cũng biết nói!" Con quỷ gần như rên rỉ .

Cảm giác thật kỳ lạ, thật lạ lẫm khi bị chạm vào theo cách như vậy - đặc biệt là bởi một con quỷ! Nhưng, bất chấp những nỗ lực trốn thoát, hay đúng hơn là những cử động đáng thương , sự kìm kẹp của con quỷ vẫn không hề lay chuyển.

"Nè nè, đừng như thế nữa - ta thậm chí còn chưa bắt đầu trò vui của mình mà."

Như thể cậu không nặng hơn một chiếc lông vũ, Ác quỷ nhấc cậu lên - mỉm cười thích thú khi Tanjiro la lên.

"Em dễ thương quá! Giống như một chú heo con trước lò giết mổ vậy."

" Buông ta ra!" Cậu đá và giẫm đạp một cách tuyệt vọng về bất kỳ hướng nào, hy vọng nó sẽ đánh trúng Thượng Huyền Nhị.

Tất cả những gì cậu cần là một cú đánh! Chỉ cần một sự xao lãng là đủ! Và sau đó cậu có thể...

Cậu trừng mắt nhìn thanh Katana bên thắt lưng.

Giá như trước đây cậu không hèn nhát như vậy...!

Khi đó có lẽ cậu đã có thể đứng vững một cách đàng hoàng.

'Bây giờ có than phiền cũng vô ích thôi!' Tanjiro nghiến răng nghĩ.

Hai tay cậu bị trói và chỉ cần một cánh tay của con quỷ là có thể mang cậu đi.

"À, có vẻ hay đấy!~" Với đôi lông mày nhíu lại, Sát Quỷ Nhân nhìn về phía trước - tìm thấy một cái cây khá rộng chính là mục tiêu cần tìm.

Rốt cuộc thì kế hoạch kia là gì...?

" A-ah !" Cậu kêu lên đau đớn, toàn bộ thế giới của cậu quay cuồng với tốc độ cực nhanh mà họ di chuyển - bên phải không thể phân biệt được với bên trái, và bên trên trông như bên dưới.

Lòng thương xót chỉ được ban cho cậu khi Ác quỷ dừng lại, và ngay cả khi đó, người ta vẫn có thể đặt câu hỏi về ý nghĩa của từ này do vị trí mới của họ.

Tanjiro nuốt khan, thấy lưng mình áp vào thân cây trong khi đôi tay mạnh mẽ ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cậu - những bông diên vĩ cầu vồng không bao giờ rời khỏi cậu.

"Ta hy vọng em không phiền với vị trí này." Con quỷ thì thầm, một bầu không khí kỳ lạ bao trùm.

Mùi hương của hắn thay đổi, không phải theo hướng tốt hơn - mà là...

Thay vì ý định độc ác và cái chết, có thứ gì đó khác đang cào vào lỗ mũi cậu. Thứ gì đó còn kinh khủng hơn nhiều .

"Chúng ta cùng vui vẻ nhé, được không?"

Tanjro gần như không thể rên rỉ khi Ác quỷ bắt đầu khám phá cơ thể cậu một lần nữa, kéo và cào vào bộ đồng phục của anh - cuối cùng xé nát nó.

"N-Ngươi không thể-!"

"Nhưng ta đang làm thế, ngay bây giờ~." Sinh vật đó khúc khích, ngân nga trong niềm vui sướng tột độ khi làn da rám nắng lộ ra.

"Ồ...? Và chúng ta có gì ở đây?" Một tiếng cười bối rối thoát ra khỏi đôi môi của con quỷ khi hắn... giơ tay lên sờ mó làn da mỏng manh - xoa bóp làn da mỏng manh đó với sự tò mò bệnh hoạn.

" Hử , ta tưởng em là con trai cơ mà?" Nó cười tươi, hất phăng những sợi dây mỏng manh của chiếc haori rách nát, để lộ bộ ngực trần của cậu bé tội nghiệp.

Trần trụi và hoàn toàn không có khả năng tự vệ.

Cậu chẳng hơn gì một con mồi trong tay kẻ khác...

Không gì hơn một con vật nhỏ bé, yếu ớt nằm dưới móng vuốt của kẻ săn mồi.

Và lần đầu tiên, Tanjiro cảm thấy xấu hổ.

Cảm giác xấu hổ tột độ xâm chiếm cơ thể cậu khi cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bàn tay đẫm nước mắt.

"H-Hãy...dừng lại đi, làm ơn ."

Cậu không muốn thế này nữa! Nếu con quỷ muốn ăn cậu, thì cứ ăn đi! Làm nhanh lên! Không có lý do gì để chơi với đồ ăn của mình, đặc biệt là theo cách như thế này !

Theo cách đó...chỉ những người yêu nhau mới được chạm vào nhau!

"Ôi, ta làm em sợ à?" Người đàn ông to lớn hơn nhiều, không phải quỷ dữ - cúi xuống, môi lướt trên cổ cậu... khi hơi thở lạnh lẽo khiến Tanjiro rùng mình.

Hắn ta đang làm gì thế?! Đây có phải là một trò chơi bệnh hoạn mà hắn thường tham gia không?!

" D-dừng lại! "

Những chiếc nanh nhẹ nhàng cào vào da cậu bé, khiến cậu bé nhắm mắt lại vì sợ hãi.

Câun mong đợi cơn đau, máu sẽ chảy khi con quỷ uống máu mình, nhưng thay vào đó, đôi môi của nó lại áp vào cậu.

Hôn lên làn da ấm áp với sự dịu dàng ma quỷ.

" A-ah- " Tanjiro thở hổn hển.

Cơ bắp của cậu căng cứng vì mong đợi, đôi mắt đỏ tía rung rinh mở ra khi cậu cảm thấy khuôn mặt của con quỷ rơi xuống ngực mình.

'Không phải ở đó!' Hai tay hắn ấn lên trên đầu, bị một cánh tay đóng chặt khi Thượng Huyền Nhị bắt đầu mút một bên núm vú - ngân nga khi hắn quan sát mọi biểu cảm của Tanjiro.

Cảm giác thật kỳ lạ, kỳ lạ lắm !

Miệng con quỷ lạnh ngắt, không một dấu hiệu sự sống nào truyền qua miệng nó và cũng không có khoái cảm nào theo sau.

Nhưng có một áp lực nhất định .

Một áp lực bao trùm lấy nụ hoa nhạy cảm của cậu - Tanjiro vô thức cong lưng lại.

Thật xấu hổ! Cậu không những không đánh trả mà còn... tiến về phía sinh vật đó!

Với bàn tay còn lại, con quỷ bắt đầu xoa bóp bầu ngực còn lại, bàn tay to lớn của nó dễ dàng nuốt trọn phần thịt. Không có tình yêu trong chuyển động của nó, nhưng sự kéo nhẹ nhàng và sự vuốt ve cùng với sự mút liên tục đã truyền một luồng nhiệt cuộn xuống đùi nó.

"Ta...-" cậu nghẹn ngào, cảm thấy một chất lỏng ấm áp chảy ra từ đùi mình.

C-cái gì thế?!

Cậu chưa bao giờ cảm thấy như thế! Giống như thể cậu đã... t-tiểu vậy.

K-chắc chắn không phải vậy! Hoặc có thể...hắn đã làm vậy?

Âm thanh nhão nhoẹt phát ra từ đôi chân chỉ làm giảm sự tự tin của cậu !

Nhưng điều khiến Tanjiro thất vọng là người kia nhận ra sự đau khổ của câj, mỉm cười nhìn lên từ bộ ngực ửng đỏ.

"Ôi, đừng như thế chứ, Tanjiro bé nhỏ."

'Tên ta là gì?'

"Uweh! Em không ngờ ta biết điều đó, phải không? Nhưng thực ra ta biết rất nhiều, chỉ là mọi người không bao giờ coi trọng ta..." Con quỷ bĩu môi - móng tay của hắn trượt xuống bụng cậu bé cho đến khi chạm đến chiếc quần đen.

"Vì em có bộ ngực đẹp như vậy, chắc hẳn em cũng có bướm nhỏ, đúng không?"

Sự táo bạo trong lời bình luận đã khiến Tanjiro đỏ mặt.

Cậu chưa bao giờ gọi như thế! Thực ra, đó là chuyện riêng tư, đúng không? Chuyện chỉ có người yêu mới được vuốt ve!

"Không sao đâu, ta cũng thích giữ bí mật mà!" Con quỷ cười.

Tuy nhiên, tiếng cười không kéo dài được lâu - chỉ trong vài giây, sinh vật đó đã xé toạc toàn bộ quần áo của Sát Quỷ Nhân.

Để lại Tanjiro với từng tấc da thịt hở ra để nhìn chằm chằm.

"Em có thân hình rất đẹp đấy, em biết không?" Nhưng con người đó hầu như không nghe, cố gắng khép hai đùi lại một cách bất lực - sợ rằng Ác quỷ có thể xâm chiếm thêm những nơi sâu thẳm nhất của cậu.

"Có lẽ ta nên đưa em về nhà cùng ta..."

'Nhà...?' Tanjiro lặp lại những từ đó trong đầu. Nhà? Vậy thì những Thượng huyền cư trú trong những ngôi nhà như thế nào?

Nếu con quỷ thực sự không đùa thì -! Vậy thì không còn cách nào những người khác có thể giúp được cậu nữa!

Họ khó khăn lắm mới tìm được vợ của Uzui và đó là một cuộc gọi rất khó khăn ngay từ đầu !

Nhưng cậu bé đã thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn khi thấy có sợi tóc cọ vào đùi trong của mình.

' Cái gì ?'

"E-eh!" Cậu hét lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt con quỷ đang nhét vào giữa hai đùi mình.

Kể cả khi cậu cố gắng khóa chặt đùi mình quanh cổ người kia, sinh vật kia dường như không bận tâm - chỉ tập trung vào việc tìm một tư thế thỏa mãn.

Đẩy Tanjiro lên cao hơn vào thân cây và quỳ xuống để đùi cậu bé kẹp chặt quanh đầu mình.

Nếu nhịp tim của cậu không đập loạn xạ và khuôn mặt không ửng hồng thì có lẽ cậu đã nhận ra sự trớ trêu của tình hình.

Con quỷ này... mạnh hơn nhiều, đang quỳ trước mặt cậu sao?

Vâng, ở dưới cậu ấy.

"Vậy thì... ta sẽ ăn em ngay bây giờ, hử?" Nó thì thầm, hơi thở phả vào môi Tanjirou .

"N-Ngươi đang-" Sự ẩm ướt bao trùm lấy thân nhiệt của cậu khi cái lưỡi vô nhân đạo liếm láp bướm nhỏ của cậu, chảy nước bừa bãi trên lớp thịt nhạy cảm mà không hề quan tâm.

" D-dừng lại ?!" Tanjiro hét lên, cảm thấy nước mắt trào ra.

Cậu đã cố gắng chiến đấu thêm một lần nữa! Cậu thực sự đã làm thế! Nhưng dù cậu có cố gắng thế nào, dù cậu ấy có cố gắng kiểm soát hơi thở của mình thế nào - thì cũng quá sức .

Cậu quá sợ hãi để có thể thực sự chống trả.

Quá lạnh để cảm nhận được đầu ngón tay và quá... run rẩy để tập trung.

Quá bận rộn với việc liên tục liếm và mút bé bướm của cậu ấy, những tiếng rên rỉ thảm hại thoát ra khỏi đôi môi vì quá xấu hổ.

Đây không phải là mình!

Đây không phải là cảm giác thực sự của cậu! Mình không thích điều này! Đây là cơ thể của cậu và con quỷ bị nguyền rủa đó-

" A-ah !" Cậu rên rỉ, đôi mắt cầu vồng nhìn chằm chằm vào cậu khi con quỷ bắt đầu tập trung hoàn toàn vào lỗ nhỏ của cậu - với những móng tay dài cào lên xuống môi cậu.

'Điều này quá đáng lắm!'

Nhiệt độ dâng lên ở bụng dưới khi áp lực bắt đầu tăng lên với cường độ không xác định.

'Đ-Điều này-mình không nên cảm thấy thế này!'

Và đó chính là lúc cậu cảm nhận được điều đó.

Một đầu ngón tay bị nguyền rủa từ từ đẩy vào trong cậu .

Tanjiro muốn hét lên! Muốn hét lên vì ghê tởm-

Hãy kêu cứu bất cứ lúc nào có thể!

Mặc dù cậu không thể nói nhiều, nhưng bất cứ lời nào cậu định nói ra đều chết ngay chỉ sau vài giây.

Chiếc đinh sắc nhọn làm cậu đau và lạnh như băng, nhưng cơ thể anh lại phản ứng theo cách mà cậu không hề biết.

Co giật và run rẩy...

Áp lực bên trong bụng cậu ngày một tăng lên theo từng giây, đặc biệt là khi ngón tay đã hoàn toàn chìm vào bên trong cậu - cong lên một cách trêu chọc bụng anh.

"Ta-..." cậu thở dài, vô tình khép chặt hai đùi lại và đưa đôi môi cùng lưỡi lại gần hơn.

Cảm giác thật... tốt .

Mặc dù ghê tởm, nước dãi vẫn chảy ra từ môi khi Tanjiro chịu đựng sự tấn công dữ dội, ngón tay lớn ở bên trong cậu chỉ làm tăng thêm sự đau đớn với những cú thúc của nó.

"Ta-..." Anh rên rỉ.

Thực sự thì cảm giác rất tốt.

Tầm nhìn của cậu bắt đầu run rẩy, hông cậu cong lên trong sự mong đợi - hơi ấm đang tích tụ bên trong cậu cuối cùng đã đạt đến đỉnh điểm-

Cho đến khi không có bản phát hành nào được đưa ra.

chỉ là sự lạnh lẽo.

Sự trống rỗng và tuyệt vọng bao trùm tâm trí cậu khi cậu nhìn thấy Ác quỷ rút lui.

"Ồ, không sao đâu Tanjiro bé nhỏ, ta hứa sẽ làm em lên đỉnh trong món chính."

"M-món chính...?" Cậu thì thầm - cơ thể lủng lẳng trên cây khi Ác quỷ đẩy mình lên, dễ dàng bế cậu bé bằng một tay.

"Tất nhiên rồi!" Người kia líu lo.

"Dù sao thì chúng ta vẫn phải làm tình!~" Sự trống rỗng trong đôi mắt của sinh vật đó khiến cậu sợ muốn chết, trong khi cơ thể cậu chỉ biểu lộ... sự thích thú.

Bé bướm của cậu nhói lên vì tê liệt trong khi lỗ nhỏ của anh nhỏ giọt nhiều loại chất lỏng khác nhau.

Điều này...không thể nào xảy ra được, đúng không?

"Bây giờ, uff, để ta cởi quần ra-" Con quỷ gần như hát , không quan tâm đến sự hỗn loạn cảm xúc bên trong con người.

Hắn có định làm tình không?!

N-nhưng, cậu ấy thậm chí còn chưa kịp đón sinh nhật lần thứ mười tám, chứ đừng nói đến chuyện ngủ với bất kỳ ai khác! Mọi chuyện không diễn ra như thế này!

Tuy nhiên, trước khi cậu kịp thể hiện sự ghê tởm của mình, quần của con quỷ đã rơi xuống đất - để lộ... một con quái vật thực sự .

Dài và dày, nhiều đường gân rải rác xung quanh đầu con gà trống đỏ rực giận dữ - sưng lên đến một kích thước không thể đo lường được.

'Đ-Điều này không bình thường...chắc chắn rồi?!'

Không, chắc chắn là không! Chắc chắn là cậu chưa từng ngủ với ai nhưng...mỗi khi Inosuke hay Zensitsu đi tắm,...bộ phận sinh dục của họ chắc chắn không to như vậy!

"Ít suy nghĩ và nhìn chằm chằm hơn, đến lúc tận hưởng niềm vui thực sự rồi!"

Đôi bàn tay mạnh mẽ của Tanjiro kẹp chặt chân cậu quanh hông con quỷ, thân hình đáng sợ cọ xát vào môi Tanjiro.

Vỗ và đẩy vào vùng da nhạy cảm.

"K-Khoan đã!" Cậu bé nghẹn ngào, lấy tay che mắt.

Thật vô ích!

Cậu không thể thoát ra khỏi chuyện này, cũng không thể phủ nhận... cảm giác ẩm ướt đang lan tỏa giữa hai chân mình.

Cơ thể cậu ấy... mong muốn điều này.

Chủ động thèm khát - thứ đó - đi vào bên trong mình

Thật kinh tởm, hoàn toàn ghê tởm!

Nhưng ngay cả bây giờ, con quỷ vẫn không thèm để ý đến cậu.

Hắn ta chỉ đơn giản đẩy tay sang một bên và mỉm cười với cậu bé, ôm một bên má với vẻ giả tạo.

"Không sao đâu, em không cần phải sợ." Hắn mỉm cười, dương vật từ từ tiến vào nơi ấm áp chật hẹp.

"Ta thậm chí sẽ nói cho em biết tên ta, khiến nó lãng mạn hơn, em biết không?" Hắn thở dài.

'Ta không muốn biết!' Tanjiro hét lên trong đầu, mặc dù giọng nói thật của cậu không hề tỏ ra bất chấp như vậy.

Thay vào đó, cậu rên rỉ .

Rên rỉ như một đứa trẻ.

"Là Douma, hãy nhớ lấy." Con quỷ cười khẩy, tiến sâu hơn nữa vào bên trong cậu bé, không quan tâm đến việc da thịt có bị rách hay máu có nhỏ xuống làn da rám nắng hay không.

Nỗi đau thay thế niềm vui, sự to lớn làm giảm bớt sự thoải mái của Tanjiro.

'Nó...đau quá.'

Quả thực là vậy, cơ thể nhỏ bé của cậu không đủ sức để chịu đựng điều đó - chỉ với đôi mắt hé mở, cậu hầu như không nhìn thấy bụng mình... đang phình ra?

"Uwahh! Ta sẽ xé xác em ra!~" Douma cười.

'Mình sắp chết sao...?' - là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong tâm trí cậu.

Tầm nhìn của cậu trở nên mờ nhạt, khứu giác và khả năng nghe của cậu từ lâu đã trở nên lãng quên.

Cậu cảm thấy tê liệt, mọi thứ đều... tê liệt .

Tanjiro từ từ cảm thấy cơn buồn ngủ quen thuộc ập đến - cùng với những màu sắc rực rỡ của cầu vồng cuối cùng đọng lại trong tâm trí.

"Uwehhh! Đúng là một cuộc làm tình tuyệt vời!" Douma kêu lên, duỗi tay ra vì sung sướng tột độ.

Cơ bắp của hắn co lại theo mỗi chuyển động - không hề đau nhức, mặc dù hắn ta thích giả vờ như chúng bị đau.

Rốt cuộc, thật thú vị khi được nhìn thế giới qua con mắt của một kẻ yếu đuối!

Hân mỉm cười và liếc nhìn cơ thể bên dưới mình - bộ ngực dễ thương của cậu bé nhấp nhô yếu ớt trong không khí lạnh.

Máu và tinh dịch chảy xuống lỗ của cậu ta cùng với những vết cắn rải rác quanh cổ - cậu ấy đã bị hủy hoại .

Mặc dù còn sống .

Không phải Douma muốn thế, ai mà ngờ được Sát Quỷ Nhân đã giết Daki và Gyutaro lại có thân hình dễ thương đến thế?!

"Chắc chắn không phải ta!" Hắn ta cười lớn, đập đầu bằng nắm đấm.

Với tiếng cười thích thú, hắn quỳ xuống xoa đầu cậu bé, thỉnh thoảng lại nghịch đôi bông tai Hanafuda.

"Bây giờ thì..." Doma thì thầm.

"Ta rất háo hức muốn xem em sẽ mang đến điều gì nữa."

Và cứ như thế, hắn ta biến mất - bỏ lại Tanjiro một mình bị Quân đoàn diệt quỷ tìm thấy.

Bùng lổ segg Tanjirou trôn có làiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro